Pair of Vintage Old School Fru
Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323501

Bình chọn: 10.00/10/350 lượt.

hút hết một bao! Năm xưa tôi đứng một lúc trước cổng

trường tôi mà hút hết một bao! Tuyết rơi to lắm! Thuốc bị tắt giữa chừng mấy

lần liền”. Trần Tầm nói với giọng thờ ơ.

“Ông

đúng là bụng làm dạ chịu! Sau đó thì sao? Nhóm các ông thế nào?”. Tôi hỏi cậu

ta.

“Thực

ra hai năm sau đó tôi không liên lạc gì với bọn họ nữa, trước kia bọn tôi thân

nhau như vậy, ngày nào cũng chơi với nhau, nhưng bây giờ lúc nào cũng nghe nói

ai thế nào thế nào, hơ hơ, có lẽ đây chính là trưởng thành! Kiều Nhiên khá ổn,

thi đỗ học viện kiến trúc AA của Luân Đôn, chắc sau này sẽ thường trú ở đó, mở

ra căn cứ địa hải ngoại cho bọn tôi, năm ngoái bọn tôi có gặp nhau một lần khi

cậu ta về nước, thấy bảo là chưa có người yêu, chỉ có bạn gái chơi thân thôi.

Sau khi tốt nghiệp, Triệu Diệp làm ăn riêng, chương trình làm ăn trên Internet

của hắn ta khá ổn, nghe nói là nhà cung cấp hàng hoá lớn nhất Bắc Kinh, người

yêu hắn theo hắn về, con gái Đông Bắc khiếp thật, trước mặt cô nàng, tôi thấy

hắn lúc nào cũng khúm na khúm núm, chắc là năm nay sẽ đăng kí kết hôn. Tô Khải

đi làm ở ngân hàng, thường xuyên phải đi công tác, cậu ta đã làm cho tôi ba thẻ

tín dụng rồi! Nghe nói cũng mua nhà trả góp chuẩn bị lấy vợ, cô dâu không phải

là Trịnh Tuyết, cũng không phải Lâm Gia Mạt, buồn cười lắm, bọn họ quen nhau

qua mối lái, bọn tôi không ngờ lại như vậy! Gia Mạt thì vẫn yêu Tống Ninh, cậu

ấy vào làm trong nhà nước, hiện đang tìm cách nhảy việc, nói lương không đủ mua

quần áo, vẫn giống hệt thời đi học! Tống Ninh thì ranh ma lắm, đợt đó tốt

nghiệp đi xin việc, hắn bẻm mép thế nào mà đơn vị tuyển dụng mê hắn như điếu

đổ, giờ leo lên chức trưởng phòng tài vụ của công ti con ở Hồ Nam rồi, cái gì

cũng ổn, chỉ có điều hay phải đi công tác thôi, hắn thường xuyên gọi cho tôi

nói ngồi ở vùng khỉ ho cò gáy này chỉ nhớ nhân dân thủ đô. Cao Khả Thượng đi

làm ở một công ti xe bus, bọn tôi đều nói là cậu ta đã phát huy tối đa giá trị

của mình. Vương Thâm Chiêu thì ở lại Bắc Kinh, dân tỉnh lẻ xin việc cũng khó,

hồi mới tốt nghiệp cũng rất vất vả. May mà cậu ta học giỏi, lại có năng lực,

giờ cũng đã thành dân văn phòng với mức lương 5.000 tệ/tháng. Cuối cùng, Thẩm

Hiểu Đường lại yêu cậu ta, chuyện của bọn họ không được bố mẹ Thẩm Hiểu Đường

ủng hộ, nói là không muốn để Thẩm Hiểu Đường yêu anh tỉnh lẻ, hôm đó Vương Thâm

Chiêu còn nói với tôi rằng, mẹ Thẩm Hiểu Đường đưa cho cậu ta bộ đĩa phim Kết

hôn thời đại mới, bảo cậu ta nhớ xem, làm cậu ta khóc dở mếu dở. Nhưng Thẩm

Hiểu Đường lại rất thật lòng, haizz, tương lai ngời sáng nhưng đường đi lại đầy

trắc trở!”. Trần Tầm cười nói.

“Ông

có thấy buồn khi Thẩm Hiểu Đường yêu Vương Thâm Chiêu hay không?”. Tôi tò mò

hỏi.

“Lúc

đầu thì thấy hơi khó chịu, nhưng sau đó cũng không nghĩ gì nữa. Thực ra đại ca

hợp với Hiểu Đường hơn tôi, tôi nghĩ cậu ấy sẽ đem lại được hạnh phúc cho Hiểu

Đường nên cũng chấp nhận, những chuyện đó đã xảy ra rồi thì cho qua”. Trần Tầm

nằm ngửa xuống giường nói.

“Thế

đám bạn chơi với ông

“Bạch

Phong ra đầu thú, bị phạt hai năm tù, coi như là được giảm án. Ngô Đình Đình đi

làm ở cửa hàng thời trang Flagship, bình thường rất hay được gặp các sao và dân

tay chơi lắm tiền, lúc nào cũng bảo phải bám lấy một ông, nhưng cuối cùng cũng

chẳng thấy bám được ông nào. Đình Đình bảo hắn hoạt động trong lĩnh vực

marketing đồ xa xỉ, tôi nói cô nàng là nhân viên bán hàng cao cấp. Đường Hải

Băng và Tôn Đào hùn vốn bán quần áo với nhau, ai cũng bảo mình là ông chủ, đối

phương là kẻ làm thuê. Cái áo khoác này của tôi là do bọn họ cho, nói là mua ở

nước ngoài mấy nghìn, ai mà biết thật hay giả! Nhưng cũng thấy không đến nỗi

nào, đã mở được cửa hàng ở Tây Đơn rồi, tên shop là Sunny day, Tôn Đào tự đặt

tên. Cuối cùng cậu ta với Dương Tình cũng không đến với nhau được, Dương Tình

lấy chồng rồi, chồng là công chức nhà nước, lương ăn theo bậc thôi, không cùng

đường với Tôn Đào”.

“Còn

Phương Hồi thì sao?”. Tôi hỏi thăm dò.

“Không

biết... chỉ có Phương Hồi là tôi không biết đang làm gì, cuộc sống có ổn không,

Phương Hồi không hề liên hệ với tôi”. Trần Tầm lặng lẽ lắc đầu nói: “Thôi không

nói nữa! Chợp mắt một lúc đi! Hôm nay còn phải làm mấy bảng biểu nữa”.

“Ừ”.

Tôi

cũng nằm xuống, nhưng không chợp mắt được, tôi biết Trần Tầm cũng không ngủ

được.

Năm

2006, thị trường chứng khoán Trung Quốc có nhiều khởi sắc, tôi đã nắm được thời

cơ và mua mấy mã cổ phiếu giá rẻ, kết quả là rất may mắn, đến cuối năm đã tăng

gấp mấy lần. Đúng thời điểm đó, chúng tôi ngắm được một công ti vừa niêm yết cổ

phiếu trên thị trường, tôi và phó tổng giám đốc của bọn họ rất hợp chuyện nhau,

vào bàn uống rượu cũng rất ăn ý, vị phó tổng giám đốc đó nói bạn anh đang mở

một công ti đầu tư tài chính, nếu tôi thích thì có thể giới thiệu cho tôi thử

xem. Dĩ nhiên là tôi rất hào hứng, ở Vĩnh An tôi sắp đứt hơi vì mệt rồi, cứ đà

này thì còn mắc chứng sợ các con số nữa và thế là mọi việc đã rất thuận lợi.

Sau hai vòng phỏng vấn, tôi đã chính thức được tuyển dụng.

Sau

khi xin nghỉ việc,