
ầm rất hăng hái.
“Ừ... thế viết gì cơ?”.
Phương Hồi lên bục giảng lấy số giấy còn thừa khi làm báo tường.
“Viết đ.m thằng Mĩ!”.
Triệu Diệp phẫn nộ gào, mọi người liền cười ồ lên.
Các tuyến đường ở khu đại
sứ quán đều bị cấm, nhưng người vẫn rất đông, về cơ bản tất cả các sinh viênở
Bắc Kinh đều tự phát kéo đến, họ giương cao cờ trường và khẩu ngữ của mình, rất
hào hùng. Công an Bắc Kinh đã bố trí đoạn đường dành cho đoàn biểu tình, mọi
người men theo con đường đó, từ từ nhích từng bước một, đám Trần Tầm cũng có
mặt trong đó.
Nhìn những gương mặt trẻ
như mình ở xung quanh, cảm nhận không khí hào hùng khác hẳn mọi bận, đám Trần
Tầm vô cùng hào hứng, Triệu Diệp cao nhất, cậu giơ cao tấm biểu ngữ Phương Hồi
viết và đi đầu tiên, trên đó viết mấy chữ lớn bằng mực đỏ: “Lên án hành động
bạo lực của NATO, hãy trả lại xương máu cho đồng bào tôi!”
Một sinh viên đại học bên
cạnh bước đến hỏi: “Các bạn ở trường nào vậy?”.
“Trường F ạ!”. Triệu Diệp
trả lời rất dõng dạc.
“Vậy hả? Học sinh cấp ba
à? Thảo nào nhìn trẻ như vậy!”. Anh sinh viên đó nói với vẻ sửng sốt: “Tuyệt
lắm! Các bạn thật là can đảm!”.
“Bạn bè trường em không
có ai đến, bọn em tự đến thôi!”. Triệu Diệp nói với giọng đầy tự hào.
“Ừ, các em là học sinh
cấp ba phải chú ý an toàn, cẩn thận đừng để bị chen ngã!”. Anh sinh viên vỗ vai
cậu nói.
Trần Tầm nghe thấy thế
vội kéo Phương Hồi lại gần mình, nói: “Bám theo tớ nhé”.
“Bọn mình định đi đâu
đây?”. Kiều Nhiên nhìn dòng người không biết đâu là điểm đầu hỏi.
“Đi trên con đường mà
công an cho đi, phía trước là đại sứ quán Mĩ, được phép dừng ở đó ba phút, có
thể hô khẩu hiệu biểu tình”. Anh sinh viên nói: “Các em có mang đồ đi không?” .
“Đồ gì ạ?”. Lâm Gia Mạt
thắc mắc.
“Chai nước, lọ mực gì
đó!”. Anh sinh viên cười.
“Hả? Để làm gì ạ?”. Triệu
Diệp thắc mắc.
“Ha ha, phải cho bọn họ
nếm mùi chút chứ! Bọn họ ném lựu đạn vào mình, minh đáp trả bằng mực hay cái gì
đó cũng không có gì là quá đáng đúng không!”.
“Em hiểu rồi!”. Triệu
Diệp chợt hiểu ra vấn đề: “Để em đi nhặt mấy viên đá!”.
“Cũng không cần thiết
phải làm như vậy, dễ gây thương tích cho người khác, thế này nhé, anh cho bọn
em lọ mực này”. Anh sinh viên móc ra một lọ mực và đưa cho Triệu Diệp: “Đến lúc
đó ngắm cho thật chuẩn và ném lên tường, bôi lem tường của bọn họ!”.
“Oa! Cảm ơn anh!”. Triệu
Diệp hào hứng đón lấy lọ mực, nói: “Anh yên tâm! Em biết chơi bóng rổ, ném cái
này chuẩn lắm!”.
“Ừ! Các em đi theo bọn
anh! Nhớ phải chú ý an toàn đấy!”. Anh sinh viên vẫy tay lại tiến về phía
trước.
“Vâng! Lát nữa cùng hô
nhé!”. Triệu Diệp nắm chặt lọ mực, nói.
Đoàn biểu tình đi thêm
một lát nữa thì đến đại sứ quán Mĩ, vừa đến đây, tinh thần của mọi người lập
tức sôi sùng sục. Một sinh viên đi đầu tiên hô khẩu hiệu trước, anh ấy hô một
câu, dòng người đằng sau liền hô theo.
“Phản đối hành động bạo
lực của NATO!” .
“Trả lại đại sứ quán,
người thân cho chúng tôi!”.
“NATO is NAZir.”
“American is killer!”.
“Không được hà hiếp nhân
dân Trung Quốc, không được sỉ nhục dân tộc Trung Hoa!”.
“Ủng hộ nhân dân Nam Tư,
trừng phạt nghiêm minh tội chiến tranh!”.
Người nào cũng lấy hết
sức bình sinh để hô, tòa nhà đẹp của Đại sứ quán Mĩ như bị lung lay trước tiếng
hô long trời lở đất. Qua cửa sổ đã bị ném vỡ kính, có thể loáng thoáng nhìn
thấy bóng lính Mĩ với súng đạn chỉnh tề, bọn họ đội mũ bảo vệ, nhưng không hề
toát lên vẻ uy phong, những chiếc bóng cứ đi đi lại lại đó, toát lên một vẻ sợ
hãi mơ hồ. Lá cờ sao trắng gạch sọc bình thường rất nối bật đó uể oải rủ xuống
cán cờ, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi tới, cũng không thể làm thổi bay được
một góc cờ.
Nhìn thấy lá cờ, đột
nhiên Trần Tầm nảy ra một ý, cậu giơ cao cánh tay lên hô: “Hạ cờ! Yêu cầu họ
treo cờ rủ!”.
Mọi người xung quanh đều
chú ý đến tiếng hô của cậu, cũng nhất loạt hô theo, dần dần số người hô mỗi lúc
một đông hơn, đến cuối, tất cả mọi người đều đồng thanh hô: “Hạ cờ! Hạ cờ! Hạ
cờ!...”.
Triệu Diệp chui ra khỏi
đám đông rất đúng thời điểm, cậu nhảy phắt lên cao, ném mạnh lọ mực vào bên
trong. Lọ mực vỡ tan, vệt đen loang lổ hắt lên tường. Phương Hồi thở phào, cuối
cùng thì tâm trạng ức chế đã được giải tỏa.
Sau khi từ đại sứ quán Mĩ
trở về, bọn họ ai nấy đều mệt rũ, vì trên cả đoạn đường chỉ được phép đi bộ,
cộng với việc gào thét một thời gian dài nên rất hao sức. Tuy nhiên mặc dù mệt,
nhưng bọn họ vẫn hết sức hưng phấn. Triệu Diệp đề nghị mọi người đi ăn tối với
nhau, thế là cả nhóm liền tìm một cửa hàng chuyên về đồ nướng bên vệ đường và
bước vào. Hồi đó Bắc Kinh mới rộ lên phong tào ăn đồ nướng, nhưng không giống
với những quán đồ nướng như Tam Thiên Lí, Quyền Kim Thành như hiện nay, được
gọi bằng một cái tên rất hay “đồ nướng âm nhạc”, thực ra chỉ là một quán ăn nhỏ
bật các bài hát đang thịnh hành, học sinh như bọn họ cũng vẫn đủ tiền ăn.
Sau khi đồ ăn được đưa
lên, Lâm Gia Mạt tự tay gắp một miếng thịt vào đĩa của Triệu Diệp nói: “Triệu
Diệp, hôm nay cậu tuyệt thật đấy! Rất đàn ông!”.
“Chắc chắn rồi! Quốc