
m 50
năm quốc khánh vào ngày 1-10 kết thúc, trường F lại đi bộ tập thể về trường. Có
lẽ là buổi cuồng hoan lúc trước tiêu hao quá nhiều năng lượng, học sinh đều yên
tĩnh trở lại. Phương Hồi cũng không còn sức nói chuyện với đám Trần Tầm nữa, cô
có một việc gấp đang phải lo, vô cùng khó xử.
Vì sau khi tan cuộc đêm
đã rất khuya, nên nhà trường yêu cầu phụ huynh đến đón con về nhà. Sau khi biết
chuyện, ông Phương Kiến Châu và bà Từ Yến Tân tranh nhau đến đón con gái, bà Từ
Yến Tân cho rằng đã muộn thế rồi, múa hát lại mệt, dĩ nhiên là phải lái xe đến
đón Phương Hồi về khu Cự Long để nghỉ. Còn ông Phương Kiến Châu lại
cho rằng mình đi xe đạp đến trường, sau đó để xe đạp ở trường và bắt taxi về
nhà cũng được, không cần thiết phải lái xe đến trường ầm ĩ. Không ai thuyết
phục được ai, tranh cãi được mấy câu lại động đến vấn đề tiền bạc, một người
nói cô có ít tiền bẩn, có gì là người nói tiền bẩn thì sao, có ít tiền bẩn này
làm cho con gái được ngồi lên xe ô tô nhập khẩu sang trọng, tha hồ thoải mái,
không cần thiết phải tối đến mò đi gọi xe, lại còn phải mở mắt thật to để gọi
xe Hạ Lợi cước rẻ, 1,2 tệ/km, không dám gọi xe Phú Khang 1,6 tệ/lan. Hai người
liền lớn tiếng cãi nhau, rồi cả hai cùng ném điện thoại, cuối cùng cũng không
đi đến được kết quả gì. Phương Hồi sợ họ đều đến, lại cãi nhau ầm ĩ trước cổng
trường, thế nên sau khi đến trường cô liền vội vàng chào mọi người, chạy ra
cổng chờ, trong lòng cũng muốn về nhà cùng ba. Không phải cô nghĩ gì đến chuyện
khác, mà chỉ cảm thấy ba đạp xe xa như vậy đến trường cũng tội, không thể để ba
về nhà một mình được, mẹ có xe thì đỡ hơn.
Trần Tầm nhìn thấy Phương
Hồi ra về bèn lấy xe của mình, con trai không phiền phức như con gái, cậu không
bảo ba mẹ đến đón. Trần Tầm bước đến nhà để xe, nhìn thấy Kiều Nhiên, cậu cũng
không có ba mẹ đến đón, trầm tư như đang suy nghĩ gì đó, vừa xoay chìa khóa vừa
ngẩn người. Trần Tầm bước đến vỗ lên vai cậu nói: “Hê! Nửa đêm nửa hôm nghĩ
ngợi gì vậy?”.
Kiều Nhiên ngoái đầu nhìn
cậu rồi cúi đầu mở khóa xe hỏi: “Nhà cậu không có ai đến đón à!”.
“Không! Mất thời gian,
bọn mình lớn ngần này rồi, đâu có phải đám học sinh tiểu học nữa đâu, cần gì
phải đón rước. Hơn nữa chắc chắn hôm nay an ninh rất ổn, làm sao có thể xảy ra
chuyện gì được?”. Trần Tầm cũng mở khóa xe, dắt xe ra nói.
“Thế cùng về nhé”. Kiều
Nhiên quấn chiếc khăn von dùng trong buổi múa vào ghi-đông, ngoái đầu lại nói.
“Ừ, về thôi”. Trần Tầm
nhảy lên xe nói.
Ánh trăng dát một lớp ánh
sáng màu bạc lên người hai chàng trai, bọn họ đạp xe song song với nhau giữa
đường phố vắng vẻ, trên người toát ra hơi thở chỉ có riêng ở những con người
trẻ tuổi. Đêm tối và ánh trăng khiến trái tim con người yên tĩnh trở lại, giữa
cảnh tượng này, cuối cùng Kiều Nhiên đã hỏi ra câu hỏi mà mình thắc mắc từ bấy
lâu nay. Giọng cậu bình thản, hỏi rất thẳng thắn: “Trần Tầm, có phải cậu thích
Phương Hồi không?”.
Trần Tầm hơi bất ngờ, cậu
sững người ra một lát, sau đó nở một nụ cười rất tự nhiên: “Ừ! Tôi thích Phương
Hồi... cậu ấy cũng thích t, thực ra bọn tôi đã là bạn của nhau rồi!”.
Kiều Nhiên đứng ngược
sáng, không nhìn rõ nụ cười của cậu, mặc dù trăng rất sáng, nhưng cậu cảm thấy
thế giới như tối sầm lại. Cảm giác tối sầm này khiến trái tim cậu đột nhiên đau
nhói.
“Ngại quá, bọn tôi vẫn
giấu mọi người vì sợ để nhiều người biết sẽ không hay lắm. Nhưng cậu đã phát
hiện ra rồi thì tôi cũng không giấu cậu nữa!”. Trần Tầm vẫn giữ nụ cười trên
môi.
“Ừ, hóa ra là vậy à”.
Kiều Nhiên nhếch mép, nở một nụ cười miễn cưỡng, cậu ngửa mặt lên bầu trời đêm
và hít một hơi thật sâu nói: “Phương Hồi là cô gái dễ mến, thực sự rất dễ mến”.
“Ừ! Cậu ấy rất tốt bụng”.
Trần Tầm gật đầu nói.
“Hiền lành, trong sáng”.
“Không bao giờ gây phiền
hà cho người khác, việc gì cũng cố gắng tự mình làm”.
“Nhờ cậu ấy làm gì, cậu
ấy luôn hết mình”.
“Mặc dù ít nói, nhưng rất
chu đáo”.
“Không giả tạo, làm mình
làm mẩy”.
“Giờ thể dục rõ ràng là
rất vụng về, nhưng lại cố gắng nâng cao tay lên, nhìn rất dễ thương”.
“Lúc chăm chú làm bài tập
cũng rất dễ thương”.
“Bàn học thu dọn rất gọn
gàng”.
“Đồng phục lúc nào cũng
sạch sẽ”.
“Ngón tay xinh xắn
“Da đẹp”.
“Tóc rất mềm mại”.
“Chữ viết rất đẹp”.
“Giọng nói rất hay”.
“Vẽ đẹp”.
“Hát cũng khá hay”.
“Thông minh”.
“Dịu dàng”.
“Thế nên tôi thích cậu
ấy!”.
Những lời khen của họ về
một cô gái mà cả hai cùng thích đã dừng lại đột ngột giữa ngã tư. Câu nói cuối
cùng của Trần Tầm đã khiến Kiều Nhiên không còn gì để nói. Cậu chợt bừng tỉnh,
rút khỏi sự tưởng tượng tuyệt đẹp về Phương Hồi. Cậu tỏ tình một cách bi ai,
cho dù Phương Hồi tuyệt vời đến đâu, cậu cũng đã để mất. Có thể không thể gọi
là để mất, vì cậu chưa bao giờ có. Thế nên, trước niềm kiêu hãnh của Trần Tầm,
cậu không hề có lập trường.
Kiều Nhiên đã chia tay
Trần Tầm ở ngã tư đó, hai đứa đi về hai hướng với hai tâm trạng khác nhau,
giống như tình cảm của họ dành cho Phương Hồi sau này, bắt đầu từ lúc đó, hai
phương thức đã hoàn toàn trái ngược nh