
chủ nhiệm và cán
bộ theo dõi sĩ số của lớp
Trần Tầm được vào thẳng
cấp ba vì thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa lại có kinh nghiệm làm cán bộ
lớp, nên đã được chủ nhiệm khối chọn làm lớp trưởng. Hồi đó cậu là người vừa
được thầy cô quý mến, vừa được bạn bè tôn sùng, thế nên cậu không có thời gian
để ý đến những người như Phương Hồi.
Sở dĩ Trần Tầm chú ý đến
Phương Hồi là do hai cậu bạn thân Triệu Diệp và Kiều Nhiên. Triệu Diệp là người
chơi bóng rổ rất giỏi của lớp, cao một mét chín mấy, tóc hơi xoăn tự nhiên, hàm
răng trắng, mỗi khi cười, khuôn mặt nhìn rất rạng rỡ. Nói như lời Trần Tầm thì
cậu ta không nên chơi bóng rổ mà nên đi quảng cáo cho hãng kem đánh răng
Colgate, để hãng kem đánh răng này khỏi phải gõ vỏ sò nữa, mà có thể gõ thẳng
lên răng theo từng độ tuổi của cậu ta, hiệu ứng quảng cáo sẽ chân thực, đáng
tin cậy và lôi cuốn khách hàng hơn vỏ sò rất nhiều.
Kiều Nhiên là một nam
sinh điềm đạm, là lớp phó sinh hoạt kiêm cán bộ theo dõi sĩ số của lớp, cậu là
người do Trần Tầm giới thiệu với cô giáo chủ nhiệm khi mới bước vào năm học
mới. Cậu tận tâm lại ít nói, được cả lớp quý mến. Trần Tầm cho rằng, trong tất
cả đám con trai, chắc chắn Triệu Diệp sẽ không giúp được việc gì, chỉ có Kiều
Nhiên là đáng tin cậy.
Trần Tầm, Triệu Diệp,
Kiều Nhiên đều cao nên bị dồn ngồi bàn cuối, trong giờ học ba cậu thường xuyên
nói chuyện, làm việc riêng. Hôm đó trong giờ học, cô giáo gọi Phương Hồi trả
lời câu hỏi, Triệu Diệp liền huých Trần Tầm: “Này, ông đã nói chuyện với bạn
kia bao giờ chưa?”.
Trần Tầm liền ngẩng đầu
lên, nói: “Tớ không nhớ lắm, hình như chưa”.
“Còn ông thì sao? Đã nói
chuyện bao giờ chưa?”. Triệu Diệp lại hỏi Kiều Nhiên.
“Nói rồi, mấy hôm trước
trực nhật với tổ bọn họ, sao vậy?”. Kiều Nhiên trả lời.
“Lạ lắm! Khai giảng được
một tháng rồi, con gái trong lớp mình chỉ có nàng đó chưa nói chuyện với tôi!”.
Triệu Diệp nói.
“Vậy hả?”. Trần Tầm liếc
một cái, cậu cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ về cô bạn này. Hôm đó là lần đầu tiên
cậu nhìn kĩ, tuy nhiên cũng chỉ nhìn thấy chiếc bóng mảnh dẻ của cô.
Thời chúng tôi học cấp
ba, Bắc Kinh không rộng như bây giờ, khu vực vành đai bốn là khu đường đất giữa
cánh đồng bát ngát, nhà ai nằm ở vành đai ba cũng đã bị coi là xa rồi, vành đai
hai còn là đường bê tông, xe chạy trên đường tấp nập, nhưng về cơ bản không có
khái niệm tắc đường, tuyến xe bus số 44 lao vun vút như tàu lượn siêu tốc. Hơn
nữa hồi đó đời sống cũng không cao như bây giờ, xe hơi là đồ xa xỉ rất ít gia
đình có. Vì thế không có cảnh vừa đến giờ tan học, cổng trường đỗ đầy xe đón
con. Hầu như mọi người đều đi xe đạp hoặc đi xe bus đi học, trong trường chỉ có
khu để xe đạp có mái che, mỗi lớp một ô, hàng ngày các lớp cử người phụ trách
xếp xe cho thẳng hàng.
Lúc tan học lấy xe, đúng
hôm xe của Phương Hồi để giữa xe của Triệu Diệp và Trần Tầm, nhìn thấy hai cậu
bạn cao to, cô liền đứng đó không đến gần nữa. Triệu Diệp lại rất nhiệt tình,
cậu đẩy Trần Tầm ra, chủ động nhường ra một chỗ trống, cười rất tươi, để lộ hàm
răng trắng, nói: “Phương Hồi, cậu lấy trước đi”.
Phương Hồi nhìn Triệu
Diệp bằng ánh mắt sửng sốt rồi nói nhỏ: “Cảm ơn cậu”.
“Thôi để tớ lấy hộ cậu”.
Phương Hồi vừa mở khóa xong, Triệu Diệp đã sấn tới, không đợi cô trả lời, cậu
ta đã dắt chiếc xe đạp hãng Giant của cô ra.
“Phiền cậu quá”. Phương
Hồi rất khách khí, cố tạo ra khoảng cách.
Nhưng dường như Triệu
Diệp không muốn như vậy, cậu hỏi: “Phương Hồi, nhà cậu ở đâu?”.
“Song An”.
“Xa vậy hả! Ra khỏi cổng
trường là đi về phía Đông đúng không? Nhà tớ ở Đức Ngoại! Bọn mình cùng
đường!”. Triệu Diệp mừng rỡ nói.
Trần Tầm liền trợn mắt
nhìn cậu ta, nghĩ bụng nhà ngươi chuyển đến Đức Ngoại từ bao giờ vậy? Rõ ràng
là ở Triều Ngoại! Tự nhiên lại quay ngoắt 360 độ
“Thế à”. Dường như Phương
Hồi không hề tỏ ra hào hứng, vẫn rất lạnh nhạt.
Trần Tầm cười đầy ẩn ý,
lén giơ ngón tay giữa lên. Cậu thầm nghĩ bụng, Triệu Diệp, nhà ngươi thua chưa?
Người ta không thích chơi bài đó!
Nhưng cậu cũng liếc
Phương Hồi một cái, xét về tổng thể, Triệu Diệp không phải là người đáng ghét,
cũng là anh chàng khá đẹp trai, thông thường những lúc như thế này, con gái đều
tỏ ra dễ thương, nói: “Vậy hả? Hay quá nhỉ!”, hoặc là cười nói “thế mình lại
cùng đường à!” gì đó, còn cô, chỉ buông một câu “thế à!”, né tránh, tựa như chú
mèo con bị giật minh, rõ ràng là không tự nhiên.
“Bọn mình... về cùng nhau
nhé?”. Triệu Diệp cảm thấy rất hẫng hụt, giọng cũng không còn tỏ ra chắc chắn
nữa.
“Ờ... được”. Phương Hồi
ngần ngừ một lát rồi gật đầu nói.
Triệu Diệp như người trút
được gánh nặng, vội dắt xe đuổi theo, trước khi đi còn nháy mắt với Trần Tầm tỏ
vẻ thách thức.
Trần Tầm nhìn theo bóng
họ, nói chính xác hơn là nhìn theo bóng Phương Hồi, thần người ra một lát.
Đột nhiên cậu phát hiện
ra rằng, trong cả cuộc trò chuyện vừa rồi, Phương Hồi không đếm xỉa gì đến cậu,
thậm chí không buồn ngước mắt lên nhìn cậu một cái.
Trường F là trường đi đầu
trong cách dạy học theo lối mở và cách quản lí theo