
nói là nghe thôi chứ ko thấy và chưa từng nếm qua. Từ
trái sang là Nắm Linh Chi Đỏ hầm, Cháo Tổ Yến, Trà Mật Ong, Yến xào.
Sau buổi ăn sáng khó thở nhất mà các nam thanh nữ tú nhà ta trải qua, ai
cũng có một cách nghĩ khác về nó, Tea Hin thì nghĩ nó ko phải người, nó
nhất định ko phải người thường còn là ai thì anh bó tay. Woo thi càng
ngày càng thấy thích nó, phải nói là yêu rồi mới đúng, Bo thì thích thú
về "chị hai" tương lai của bang, anh dám chắc nó ko phải người bình
thường.
Người tệ hại hiện giờ nhất là Yun, anh ko biết nói gì, nhì thấy nó ăn những
món ăn mà anh chưa bao giờ tưởng tượng ra, anh ngày càng có một loại cảm giác gì với nó, khác hẳn với Ha Rum, một thứ cản giác mà anh chưa từng
trải qua.
Hết tiết, bọn nó nhận được thông báo là tập hợp tại sảnh chính của trường.
-Tôi có một thông báo quan trọng với các học viên. -Một tháng nữa theo như
các em biết là học viện của chúng ta sẻ có một cuộc thi quan trong nên
tôi mong các em hãy tăng tóc luyện tập. -Còn về phía các vampire cấp
cao, một lát sau tôi mời các em vào phòng hợp.
-Và điều cuối cùng là chúng sẻ bắt đầu chọn Hội Trưởng cho học viện, và cuộc bầu chọn sẻ bắt đầu vào sáng mai.
Bà Simon (hiệu trưởng) nói một loạt hết những gì cần thông báo rồi lẳng
lặng bước đi và trở về phòng hiệu trưởng, sau đó những ai thuộc vanpire
cấp cao lần lượt đi lên phòng hợp và tất nhiên là Tea Hin, Bo, Woo và
Yun phải có mặt, những chiến bĩnh hùng mạnh nhất bạch đạo làm sao vắn
mặt được chứ.
Khi tất cả đã đông đủ thì bà Simon bước vào ngồi yên tọa trên chiếc ghế
hiệu trưởng. Thấy bà đã vào được mười phút rồi mà vẫn ko nói gì thì Yun
khó chịu hỏi. -Sao ko nói gì đi. bà kêu bọn tôi đến đây ngấm bà à.
Bà ko lạ gì cái tính nết của Yun và cũng vì ko dám đụng vào cậu nên mới ko nói lại, hầu hết những người đang trong phòng này đều là những cậu ấm
cô chiêu của những dòng tộc mạnh và có tiếng nhất là Yun, Woo, Bo và Tea Hin, là những dòng tộc mạnh nhất của bạch đạo, hắc đạo cũng phải nể
phục.
-Chúng ta cần chờ cậu Min Hoo tới. các em ko cần nôn nóng.
Vài phút sau Min Hoo cũng có mặt nhưng có một điều lạ là sao nó cũng có mặt chứ, và nó đang ngồi vào chiếc ghế ngay cả Yun cũng ko thể ngồi. Chỗ
của giám đốc, còn oppa nó thì ngồi cạnh, mọi người kinh ngạc khi thấy
một hiện tượng lạ xuất hiện.
-Tara?. sao cậu lại ở đây?. Yun hỏi.
-Ko được sao?. Nó ko trả lời mà hỏi lại anh, ánh mắt đang nhìn chầm chầm vào chiếc laptop của mình.
-Cậu là vampire?.
-Ko.
-Vậy sao cậu vào đây?. Yun lại hỏi, Tea Hin, Bo, Woo ngồi cạnh cũng phải
thắc mắc, ai cũng muốn biết tại sao nó lại có mặt ở đây và cái ghế nó
đang ngồi là chỗ của người có chức vụ cao nhất trường ngồi mà người đó
là Hoo, oppa nó anh của Woo mà.
-Yun. cậu đừng hỏi nữa. Tara chủ tịch của học viện này đấy. Oppa nó lên
tiếng, anh biết chỉ cần Yun hỏi nó vài câu nữa thì những người có mặt
tại đây sẻ ko yên với nó đâu và kể cả anh cũng ko tránh khỏi, tính nó
anh biết rỗ, dù là bà nó nó cũng ko nể tình, nó ko phải là một người có
thể chọc giận.
-CHỦ TỊCH?. Lần này ko phải mình Yun nói nữa mà là cả phòng cùng vang len trừ bà Simon và oppa nó.
-Nếu Tara là chủ tịch học viện này thì cổ đông bí ẩn nắm giữ 50% đó chính là.... Yun nói.
-Đúng vậy. là Tara. Oppa nó chỉ biết gật đầu rồi ko nói gì nữa, nó thì ko
quan tâm, nó đang xem qua tình hình của học viện qua laptop của mình.
-Được rồi. Yun. bây giờ ko phải việc thắc mắc này nọ, chúng ta vào vấn đề đi. Ba Simon nói.
-Việc đầu tiên là bay giờ chúng ta sẻ tìm ra ba người trong số các em làm ứng cử viên cho chức Hội trưởng để chỉ huy cho cuộc thi lần này, một trong
ba người có số phiếu bầu nhiều nhất sẻ làm Hội trưởng, hai người còn lại là Hội phó. Bà Simon nghiêm nghị nói.
-Hầu hết ko ai có thể đảm nhiệm nổi chức vụ này nên phải chọn người có đủ sức và thực lực để đảm nhiệm. Hoo nói tiếp.
-Yun, Woo, Bo. tôi và giám đóc quyết định chọn ba cậu. Bà Simon nói.
-Tôi ko đồng ý. tôi ko thích làm việc này. nếu muốn cái học viện này lên
đường với tôi thì cứ chọn. Yun nói, ánh mắt sắc lạnh làm bà Simon thấy
khó thở.
-Tôi cũng vậy. chọn người khác đi. Woo nói tiếp.
-Hai người đó sao thì tôi vậy. Bo là người cuối cùng lên tiếng nhưng cũng cùng ý kiến với hai người đi trước.
Bà Simon thở dài, biết là chuyện này ko tránh khỏi nhưng ko thể ko nói,
trong học viện nhân tai thì nhiều nhưng người chịu khó thì ít, thiệt bà
cũng ko biết làm sao, Hoo thì bận tất tần tật, ko thể là anh được, ngoài ba người ra thì bà đã từng nghĩ đến Tea Hin nhưng bà biết tính của anh, anh ko thể nào làm được việc này, nó quá vất vả và khó nữa.
Ko ai muốn lên tiếng để đảm nhiệm chức vụ này, tuy rất oai nhưng nó quá
khó. Hiện trạng căn phòng trở nên tĩnh lặng đến khó thở.
Còn nó, ko lên tiếng chỉ châm chú vào chiếc laptop của mình thì vài phút sau chiếc laptop đóng lại. -Tôi sẻ làm. -Tôi sẻ làm.
Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra câu nói. Nó vẫn ung dung như câu mình vừa nói là một chuyện ko đáng quan tâm. Hoo thấy mừng vì cuối cùng nó cũng
chịu đứng ra