Nàng Công Chúa Trong Thới Giới Vampire

Nàng Công Chúa Trong Thới Giới Vampire

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329022

Bình chọn: 9.5.00/10/902 lượt.

u 5 phút, tuy ko

quyết liệt như của Yun và Woo khi nãy những cũng là một trận ko thể xem

thường, trình độ của Bo cò phần nhỉnh hơn Tea Hin nên trận đấu càng kéo

dài thì sức chịu đựng của anh ngày càng giảm.

Tiếng "keng" của hai thanh kiếm va vào nhau phát lên dữ dội, ko dùng phép

thuật chỉ so tài bằng kiếm thuật cũng đã làm cho cả hội trường nóng lên

bằng những kĩ thuật chuẩn và đẹp cua hai anh.

-Dừng lại được rồi!. Đang quan sát kĩ thuật của hai anh khi thấy Tea Hin có dấu hiệu ko thể tiếp tục thì nó lên tiếng.

-Này Bo, cậu càng ngày càng khá đấy!. Tea Hin choàng vai Bo nói.

-Còn cậu thì sao, càng ngày càng tệ. Bo chê môi nhìn Tea Hin trách móc.

-Hai người nên luyện tập nhiều hơn, đi đánh cho ai xem vậy hả?. Nó lên tiếng làm hai người đang định đùa nhau phải im lìm mà cứng họng.

-Tôi thấy hai người họ đánh khá lắm mà. Yun chen vào nói.

-Chỉ là khá thôi chứ chưa tốt, học viện của Hắc lâm ko ít người khá hơn hai người họ đâu.

-Cậu qua bên đó rồi à?. Hong lấy làm thích thú hỏi.

-Cậu nữa, tập cho nhiều vào, hỏi chuyện ko đâu.

-Ờ.

Quay người đi, đi lại chỗ chiếc laptop của mình vừa xem vừa quan sát mọi người, Yun và Woo cũng chia nhau ra mà làm.

Một ngày ko mấy vui đối với nó cuối cùng kết thúc, mọi người giải tán, nó

định về phòng thì bị Hong cùng mọi người kéo xuống canteen.

-Này Tara, cậu ăn gì?. Hong sáp tới chỗ nó hỏi.

-Thôi khỏi, cậu ăn đi. Ngồi chăm chăm vào chiếc laptop, ai cũng nhìn nó, khi ở hội trường và ở đây ko lúc nào nó rời chiếc laptop của mình ra.

Cứ chăm chú vào chiếc laptop ko biết mỏi mắt hay sao, đúng là người quái

dị nhất trong những người quái dị, Yun cứ nhìn nó chằm chằm, miệng lẫm

bẩm. Bước lại gần nó anh nhanh tay đóng chiếc laptop của nó lại, lúc này nó mới nhìn lên anh, khuôn mặt tuy ko thể hiện bất cứ điều gì những anh biết nó đang khó chịu.

-Làm gì vậy?. Nó hỏi.

-Tôi hỏi cậu thì đúng hơn, làm gì mà cứ lao đuầ vào cái laptp này thế?. Yun

đáp trả lại, giọng hùng hồn. -Đi. Anh lôi nó dậy rồi kéo nó đến quày

thức ăn.

-Gì vậy.

-Gì vậy. Đi theo Yun nhưng nó vẫn ko biết anh định làm gì, nó ko hề đọc suy nghĩ của anh, dường như càng ngày nó càng khó có thể đọc được suy nghĩ

của anh, nhưng của người khác thì vẫn như thường, chỉ có anh là xẩy ra

cái hiện tượng lạ lùng chưa từng xẩy ra này.

Yun kéo nó đến trước chỗ lấy thức ăn, nó thì ko nói gì chỉ chăm chú vào

cánh tay đang bị Yun nắm chặt, một cảm giác rất quen thuộc nhưng nghĩ

mãi mà chẳng biết cảm giác này là gì.

-Này Yun!. Khều Yun.

Nhưng anh chỉ mãi lo nhìn những món ăn xếp dài theo một hàng ngan kiểu như ăn bup phê. Tiếp tục nó khều anh nhưng lần này vẫn như lần trước, anh mãi

lo chỉ chỏ vào những món thức ăn tái trên bàn cho người phục vụ gắp.

Rút kinh nghiệm lần thứ ba nó ko khều, ko kêu mà nó dùng bàn tay thon nhỏ nhéo cho anh một cái rõ đau.

-Âu...!. Ngay lập tức có hiệu nghiệm ngay, quan sang nó anh nhìn. -Cậu làm gì vậy?. Nói lớn.

Nó nhìn, nhìn anh mà ko nói gì khiến anh khi chạm phải đôi mắt này phải nhẹ giọng đi 9 phần. -Gì... gì vậy?.

-Tay cậu...

-Thì sao?. Ngơ ngác. Mấy cô phục vụ ko biết lí do nên cũng tham gia vào.

Nhìn xuống cánh tay đang bị anh nắm chặt, theo phản xạ vốn có anh và mấy cô

phục vụ cũng nhìn theo hướng mắt của nó nhìn. -Bỏ ra!. Lạnh giọng nó

nói.

Ngay lập tức anh bỏ tay nó ra, vẻ mặt ngượng ngạo ko tránh khỏi mắt của mấy

cô phục vụ, ai cũng hi hí cười càng làm anh thêm phận ngượng ngùng,

khuôn mặt trắng bệch của loài vam đã đỏ ửng lên.

-Xin.. xin lỗi!. Quay mặt đi anh lắp bấp.

-Cậu lôi tôi đến đây làm gì?.

Thoát khổi sự khủng hoảng tinh thần anh trở lại với Yun lạnh lùng bình

thường, chỉ tay vào chỗ thức ăn trên bàn anh nói. -Thì ăn chứ làm gì?.

-Tôi ko ăn những thứ này, tôi là vam à?.

-Hơ?, tôi quên!.

Nó bước lại chỗ cô phục vụ một cách lạnh lùng, tướng đi thì dứt khoát

nhưng nhẹ nhàn. -Kêu Lama chuẩn bị thức ăn cho tôi!. Chọn đại một cô

phục vụ nó nói rồi bỏ về bàn cùng Yun.

Để chiếc laptop sang một bên, ngồi nhìn Hong đang tranh giành thức ăn với

Bo và Tea Hin, ba người ồn ào nhất canteen, trong canteen ko nhiều

người, ngoại trừ nó và những người ngồi cùng bàn thì cả canteen ko tới

mười người. Nó nhìn Hong, Woo thì châm chú quan sát, tuy ko thấy nụ cười trên mặt nhưng anh biết nó đang vui còn vui vì lí do gì thì anh ko

biết. Ha Rum mặt xụ xuống khi thấy Woo cứ mãi châm chú nhìn nó, cô chỉ

ngồi im nhìn anh, người tệ nhất ko phải là cô mà là anh chàng ngồi đối

diện cô và đang ngồi cạnh nó, tuy anh đã cố gắn quên cô những cũng cần

có thời gian vì tình cảm anh dành cho cô ko phải một sớm một chiều mà là một khoản thời gian ko ngắn, huống chi giờ anh đang thấy cảnh bạn trai

của người mình yêu đang châm chú nhìn bạn gái mình.

-"Lee Min Woo, tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà".

Nó chợt khựng lại, nó đã đọc được suy nghĩ của Yun, nhận biết rằng anh vẫn chưa thể tử bỏ thì khuôn mặt nó đanh lại, tối đi và có một chút gì đó

buồn len lỏi vào, một cảm giác kì lạ lại ập đến, gióng như cảm giác của

lúc ở Blu, khi thấy Yun chạy về lại đỡ Ha Rum thì c


Old school Swatch Watches