
và thần dân của tộc.
Hoo cười, rồi bước tới chỗ nó, bước chân khựng lại khi cửa phòng giám đốc
thêm một lần mở mạnh, hôm nay nhiều người ghé thăm quá.
Yun và Hong chạy sọc vào, thở hỗn hễn. -Anh Hoo, Tara đâu. Yun hỏi, những
giọt mồ hôi tuôn trào như suối, trong mắt anh đầy những tia lo sợ thoáng làm Hoo hơi bất ngờ.
-Đằng kia!. Anh chỉ, chỉ tay về phía sofa, anh ngớ người, ko hiểu gì, tự
nhiên xong vào phòng anh rồi hỏi nó đâu, mà mặt mày ai cũng lắm lem mồ
hôi, thở hòng học.
Yun từ từ bước tới, nhìn thấy nó anh thở phào nhẹ nhõm rồi bế nó lên trước
sự ngỡ ngàn của Hong và Hoo, nhất là Hoo, anh biết việc nó và Yun quen
nhau nhưng ko ngờ hôm nay anh lại biết thêm một việc nữa là Yun, thằng
nhóc lanh chanh thích Ha Rum bay giờ đã có cảm tình với nó.
-Để em đưa Tara về. Bế nó trên tay, Yun quay sang Hoo nói.
-Ừ, làm phiền em. Anh cười, rồi nhìn Yun đưa nó đi, cánh cửa phòng giám đốc đóng lại, ạnh thở nhẹ, rồi cười. -Thằng nhóc này yêu thật rồi.....,
Rồi anh bước vào trong, Phong của giám đốc được thiết kế như một căn nhà,
có phòng ngũ đầy đủ nên anh rất hay ngủ lại cho tiện với công việc, bước tới cửa phòng ngủ anh thở dài.
-Sao lại là tiểu bạch chứ, híc.... thằng quỷ.
.......
Đặt nó xuống giường đắp chăn cho nó, rồi ngồi bên cạnh nhìn nó, ko nói gì
chỉ nhìn, nhìn như sợ ko được nhìn nữa. Hong thấy vậy cũng lẵng lặng về
phòng nhường ko gian cho Yun.
-May quá....
-....cứ tưởng đi rồi chứ, cô ngóc này.
Nói rồi anh hôn chụt vào trán nó một cái, rồi về phòng mình. Một đêm ko mấy là yên tĩnh cuối cùng cũng kết, nó kết thúc đê có thể bắt đầu một ngày
mới tươi đẹp với nó và Yun, cò thể là vậy.
Ngày mới lại bắt đầu, nó như một quy luật ko thể đổi, ngày rồi đêm, hết đêm
rồi tới ngày, ngỡ như nó chỉ bình thường và nhàm chán như vậy nhưng ai
biết được từng khoảnh khắc, từng giây của nó lại vô cùng quý giá, một
khi thời gian đã đi qua thì nó sẻ ko quay lại, nó ko như định luật của
ngày và đêm, ko hề có vòng tuần hoàn, nó ko chờ bất cứ ai, nhiệm vụ của
nó là đi mãi, ko bao giờ dừng và cũng ko thể quay lại, thời gian như một tia sáng, một tia sáng đang chạy trên một đường thẳng vô tận.
Đôi đồng tử hé mở để đón ánh sáng sau một thời gian chìm trong bóng tối,
nhấp nhấy vài giọt nước còn động lại trong miệng. Sau cơn mưa trời lại
sáng, sau một đêm đương đầu với cơn đau thì con người nó đã thoải mái
hơn, dễ chịu hơn như chưa từng có một cơn đau nào xẩy ra với mình, nhưng mưa tạnh cũng sẻ có lúc nó lại bắt đầu, rồi kết thúc, nó chỉ dừng lại
khi thời tiết bước sang một mùa khác, cũng như cơn đau sẻ dừng lại khi
nó đã ko còn tồn tại.
Bước xuống giường rồi vào toilet vscn, thây đồ, chải tóc như thường lệ và ra khỏi phòng khi mọi thứ đã đâu vào đó. Từng bước, bước trên hành lang
của phòng VIP, lướt qua từng khung cửa kính lớn, hôm nay sân trường ko
còn mờ ảo với làn sương dầy đặc mà thây vào đó là những bông tuyết đang
rơi, đôi môi khẽ hé lên sự thích thú khi nhìn những lớp tuyết đang phủ
một lớp dầy lên nền đất.
Những chiếc áo khoác lông thú được phủ lên người các học viên, sân trường
bình thường đã vắng bóng nay lại càng ít hơn với cái khí lạnh khắc
nghiệt này. Vampire, loài ma cà rồng với sức mạnh hơn người, nó ko sợ
lạnh, những nó sẻ sợ khi nó còn ở trong học viện này, một thời tiết khá
đặc biệt, cái ko khí mà ko một người thường nào chịu được, nó lạnh, lạnh gắp trăm lần cái lạnh của ko khí mùa đông ở ngoài, và chính vì đặc điểm này mà loài vam đã có một mùa đông thật sự nhưng mùa đông đó chỉ kéo
dài trong vòng một tuần duy nhất, ko hơn ko kém.
-Tara.... .Một tiếng gọi vang lên đánh thức nó khỏi những bông tuyết trắng dưới
sân, quay người lại thì Yun đang nhìn nó, nhìn nó với một ánh mắt mà
ngay cả nó cũng ko biết ý nghĩa của ánh mắt đó là gì.
-Vẫn còn ở đây à?. Đứng nhìn Yun, nó hỏi.
-Ừ, ko chỉ tôi đâu, mà là tất cả học viên đều ở đây hết đấy. Yun cười, một
nụ cười tự nhiên đẹp đến khó tả, nó cũng hơi bàn hoàng với nụ cười này
nhưng vẫn ko là gì khi sự bàn hoàng ấy ko hề kéo dài đến 3s.
-Sao vậy?, ko phải là được nghĩ một tuần sao?.
Bước lại gần chỗ nó, nhìn xuống sân trường, cảm giác thích thú lại nổi lên
khi anh nhìn vào lớp tuyết dầy đặc trên nền đất, nó cũng như anh, quay
người xuống dưới và ngắm nhìn, có lẽ đây là một đặc điểm giống nhau của
hai người tụi nó, cả hai đều rất thích tuyết.
-Tara....
-Gì?
-Cậu cũng thích tuyết lắm phải ko?
-Ừ, rất thích.
-Vậy thì đi thôi!. Quay sang nó, nắm lấy bàn tay đang thả lỏng của nó.
Bất ngờ khi bị Yun nắm tay nó khó hiểu nhìn anh. -Gì vậy?, đi đâu chứ?
-Đi chơi, ko phải cậu đọc được suy nghĩ của người khác sao.
-Ko... tôi ko đọc được, nó biến mất rồi và... nó chỉ biến mất khi tôi ở gần cậu.
Hơi ngớ người vì lời nó hết sức chân thật của nó, lời nói ko hề có một ẩn ý gì đã làm cho con tim của người đối phương chợt lỗi nhịp.
-Ờ....
-Ờ, vậy càng tốt chứ sao. Khoái chí anh cười, biết được ý nghĩ của mình nó
sẻ ko đọc được nữa thì anh ko thể ko vui, ngu gì mà ko vui được chứ, ai
mà ko vui khi biết được tin ý ngh