
g ngay cả tên mình, đối phương cũng chẳng nhớ. Đây đúng là bi kịch đời người mà!
Có vài phút như vậy mà lòng tự trọng của Vệ Bắc đã phải chịu đả kích quá lớn, thiếu chút nữa là cậu suy sụp luôn rồi.
Nhưng mấy phút sau, khi cậu lơ đãng bước chân vào lớp mới, hai mắt cậu bỗng sáng rực, đó là bởi vì cậu nhìn thấy có một cô bé có mái tóc ngắn cũn đang ngồi ngay ở trên bàn đầu tiên, ánh mắt to tròn đang nhìn chăm chú nhìn vào quyển sổ điểm danh.
Diệp Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, cô nói: "Này, cậu lại đây kí tên đi."
Loại cảm giác này phải nói như thế nào nhỉ? Có một chút mất mát, nhưng cậu thấy phấn khích nhiều hơn. Vệ Bắc đi đến,cậu giơ tay xoa đầu Diệp Sơ theo thói quen, cười xấu xa nói: "Diệp Siêu Nặng, sao mà tôi lại phải học cùng lớp với cậu thế này?"
Thấy Diệp Sơ không thèm để ý đến mình , cậu lại tiếp tục nói: "Chẳng lẽ cậu lại làm lớp trưởng nữa à? Cậu nên đi giảm cân đi không lại ảnh hưởng đến bộ mặt của cả lớp!"
Diệp Sơ liếc cậu một cái.
Chuyện này đúng như dự đoán của Vệ Bắc, dựa vào bảng điểm của Diệp Sơ hồi tiểu học, thầy giáo quyết định tạm thời để cô làm lớp trưởng, chịu trách nhiệm quản lý mọi việc của lớp.
Học sinh trung học không giống như các bé học tiểu học, bọn trẻ đều đã có những thay đổi về cả sinh lý và tâm lý.Chủ đề nói chuyện của các nữ sinh đều là về cách ăn mặc của các bạn nam sinh, mà các bạn trai cũng bắt đầu lén lút bàn tán về những bạn nữ xinh đẹp và các cô giáo trẻ.
Trong lớp Diệp Sơ vừa hay lại có một cô giáo Tiếng Anh rất xinh đẹp tên là Giang Phỉ, cô mới ra trường không lâu. Cô là một người hay xấu hổ lại dịu dàng, ngay cả khi chống hông quát bọn nhỏ cũng không có chút uy lực nào.
Học sinh trong lớp ai cũng rất yêu mến cô giáo Giang, đặc biệt là học sinh nam, vừa đến giờ tiếng Anh là bọn họ vô cùng hăng hái, thế nên, dù chỉ mới vừa bước vào năm đầu tiên của trung học, nhưng môn tiếng anh đã đạt được thành tích xuất sắc. Thầy chủ nhiệm Tống Trường Thanh rất vui mừng, mỗi lần dự giờ xong đều cười giống hệt như phật Di Lặc*.
Vệ Bắc giơ tay chỉ, cả lớp đều im lặng, hầu như toàn bộ ánh mắt của bạn học đều nhìn theo hướng tay cậu chỉ, cách đó không xa Diệp Sơ đang ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt mờ mịt mà chớp mắt.
Editor: Trangsjk.
Vệ Bắc nói: “Em thích bạn ấy!”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả các bạn học đều chăm chú nhìn vào Diệp sơ.
Lần đầu tiên Diệp Sơ gặp phải chuyện như vậy, cô bé có chút khó tin, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vệ Bắc. Hai người cứ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi một lúc lâu. Trong khi mọi người thấp thỏm chờ đợi kết quả thì Diệp Sơ bỗng xoay người ngồi xuống, cô giở sách ra tiếp tục làm bài tập.
Sau khi nữ chính quay lưng lại với sự việc, mọi ánh mắt lại chuyển về phía Vệ Bắc.
Cậu nhóc nhà họ Vệ cuối cùng cũng lúng túng, miệng lầu bầu một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì hay mà nhìn hả?" Rồi cậu cũng ngồi vào chỗ, tiếp tục ngủ.
Thật đáng thương cho thầy giáo Tống Trường Thanh, anh đã làm giáo viên suốt mười năm nay nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cái loại tình huống làm mọi người đều ngây ngẩn thế này, đúng thật là không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau anh mới dừng lại mọi suy nghĩ, tức giận phất phất tay: "Được rồi, được rồi, sự việc cũng chẳng có gì đâu." Việc xấu hổ này cũng kết thúc , nhưng không khí ngượng ngập cứ bao trùm khắp lớp học cho đến tận cuối giờ.
Sự kiện thư tình cứ như thế đi vào quên lãng.
Nhưng cũng bởi việc này mà Diệp Sơ trở nên vô cùng nổi tiếng.
Thật ra thị trấn cũng không lớn, lớp trung học cũng có nhiều bạn đã học cùng một trường tiểu học với nhau. Những người không biết đến Vệ Bắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hôm nay vị "đại ca" Vệ Bắc không sợ trời không sợ đất trong ấn tượng của mọi người lại nói thích Diệp Sơ ngay trước mặt thầy giáo và bạn bè. Cho nên muốn quên tên của cô cũng khó.
Diệp Sơ bị Vệ Bắc bắt nạt quen rồi, cô chỉ nghĩ đây là chiêu trò bắt nạt mới của cậu ta mà thôi nên không hề để tâm, nhưng những người khác thì không nghĩ như vậy.
Dường như chỉ qua một đêm, ánh mắt các bạn học nhìn Diệp Sơ cũng trở nên rất lạ, thái độ của mọi người đối với cô cũng khác trước nhiều.
Trước kia, thành tích học tập của cô rất tốt, lại là lớp trưởng nên luôn được các bạn nam trong lớp kính trọng. Nhưng chỉ vì tên Vệ Bắc kia nói ra một câu kinh thiên động địa như vậy lại làm cho thái độ của các bạn nam đối với cô đều thay đổi.
"Lớp trưởng, cậu đừng có mà giục tớ nộp bài tập trước nữa, sao cậu không bắt Vệ Bắc nhà cậu nộp đi!"
"Cậu ta chắc chưa nộp đâu nhỉ? Lớp trưởng, bạn không được thiên vị đấy nhé."
"Không được phân biệt đối xử nha!"
Nói một câu là họ lại nháy mắt ra hiệu với Vệ Bắc một cái. Thật không biết phải nói thế nào nữa!
Đúng lúc Diệp Sơ đang chưa biết giải quyết vấn đề này ra sao, thì kẻ gây chuyện Vệ Bắc không biết từ đâu chui ra, cậu cầm quyển vở trên tay đập mạnh xuống bàn rồi nói: "Câm miệng hết cho tao, nhìn thấy rõ ông mày nộp bài tập chưa?" Nói xong cũng không thèm nhìn Diệp Sơ một cái, cậu đi thẳng về chỗ ngồi rồi ngủ luôn.
Còn lại mấy nam sinh ngồi nhìn nhau với ánh mắt vô cù