
ời muốn té xĩu luôn nhưng là trong lòng kìa, chứ nét mặt vẫn như
băng ở Nam cực vậy đó.
“ cô…cô nói gì hả?cái gì mà chăn trâu ? cái gì mà Trắng tiểu thư hả?” ả tức giận quát nhỏ.
Nhỏ nhăn mặt dùng tay bịch 2 tai lại nhưng miệng vẫn thơ ngây phát biểu
:“ thì bài hát lúc nảy tôi thổi là của mấy đứa trẻ chăn trâu dạy tôi mà, chắc cô ko thể ngờ được chứ gì, cô ko ngờ là 1 bài sáo tầm thường của
mấy đứa chăn trâu nghèo hèn lại hơn hẳn 1 bản nhạc dương cầm cao quý của cô chứ gì.? Còn tôi gọi cô là Trắng tiểu thư vì tiếng Hoa từ <
Bạch>dịch sang tiếng Việt Nam là < Trắng> đó. Giờ thì biết
chưa hả đồ đàn bà ngu ngốc”
Mặt ả tái tới mức ko còn giọt máu, ả giận đến nổi ko nói được lời nào,
môi ả mấp mái “ hãy …đợi….. đó…” rồi ả bước đi xiu vẹo ra khỏi nhà của
nhỏ. Hey đúng là vui thật, nhỏ cười đắc chí nhìn theo bóng ả khuất xa
dần.
Dụi dụi mắt nhỏ buồn ngủ, hắn thấy nhỏ mệt nhọc nên bước tới bế xốc nhỏ
lên đi thẳng về phòng ngủ trước sự ngạc nhiên của mọi người. Bà Chan
cười giả lả: “ thật xin lỗi các vị, con gái tôi sức khỏe ko được tốt nên phải nghĩ ngơi sớm, mọi người cứ vui chơi tiếp đi ạ!” .bà vừa dứt lời
thì khách khứa cũng trở lại hoạt động bình thường ko chú ý tới nhỏ nữa.
Linh cảm của 1 người mẹ cho bà biết có chuyện ko ổn giữa con trai và con gái của bà, ko suy nghĩ nhiều bà bước vội lên lầu theo chân hắn…… Đứng trước cửa phòng nhỏ, bà Chan
ngập ngừng ko biết có nên vào hay ko. Cuối cùng bà quyết định đứng bên
ngoài đợi hắn. nhỏ ngủ say mê gương mặt như 1 nàng công chúa, hắn cứ
vuốt tóc rồi lại xoa nhẹ lên đôi gò má tròn xinh của nhỏ. Mắt hắn dáng
chặt vào gương mặt thiên thần của nhỏ ko muốn rời đi dù chỉ 1s.
Tim hắn đập mạnh, 1 cảm xúc yêu thương dâng tràn trong hắn, cái cảm giác kia cứ thôi thúc làm hắn ko thể kiềm chế và hôn lên đôi môi mộng đỏ của nhỏ. Thật ngọt ngào, hạnh phúc.
Cái viễn cảnh lãng mạn ấy như 1 tia chớp đập vào mắt bà Chan qua khe cửa được khép hờ. lòng bà rối bời hỗn độn “ phải làm sao đây? Đứa con trai bà tin tưởng nhất đang yêu thầm đứa con gái bà yêu quý nhất ư? Đây là
chuyện tốt hay xấu ? Còn hôn ước của Vương Long và Bạch Y Y thì tính
sao?” bà cứ tự hỏi mãi mà ko hề biết được đáp án.
“ mẹ!” hắn lên tiếng làm bà giật mình, nét mặt bà suy tư như mang nhiều tâm sự.
“ mẹ ko khỏe à?” hắn hỏi làm bà bối rối, phải nói gì bây giờ nhỉ, chưa
bao giờ bà lúng túng như vậy, cố nặn ra 1 nụ cười điềm tĩnh bà nói “ ko
có gì đâu, mẹ thấy hơi mệt nên định lên phòng nằm nghỉ thôi, tình cờ đi
qua đây mẹ định vào xem em gái con thế nào ấy mà.” Bà cố nói như giải
thích cho sự có mặt của bà ở nơi đây.
Hắn nhìn bà rồi lễ phép nói “ dạ, em gái đã ngủ rồi mẹ ko cần lo đâu, mẹ về nghỉ sớm đi ạ”. Dù trên mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng bình tĩnh nhưng
thật sự trong lòng hắn đang thấy bất an, hắn ko biết bà có thấy hắn thân mật với nhỏ ko? Ko biết bà có nghi ngờ gì hắn ko? Và ko biết nên đối
mặt như thế nào với tình cảm hắn dành cho nhỏ. Nhưng điều quan trọng
nhất là hắn ko biết liệu mọi người có chấp nhận cho hắn yêu nhỏ hay ko?. Hắn thấy sợ, thật sự con người mang trái tim băng đá của hắn đã dần
biến mất từ khi có nhỏ. Hắn bắt đầu lo lắng và sợ hãi. Nỗi lòng của hắn
giờ giống như 1 đứa trẻ phạm lỗi sợ bị mẹ phạt.
Đêm nay sẽ có rất nhiều người mất ngủ, mỗi người 1 lý do riêng, nhưng
tất cả cũng chỉ có 1 mục tiêu là nhỏ. Nhưng mà nhỏ thì vẫn ngon lành
đánh 1 giấc tới sáng (hey đúng là vô tư mà ).
Mọi người đang tập trung cho bữa ăn sáng thì ông Chan đặt tờ báo xuống
và nói “ ngày mai ba có chuyến công tác ở Úc, khoảng 1 tháng sau mới về, lần này mẹ các con sẽ đi cùng ba, ở nhà mấy đứa phải ngoan đấy nhé.”
Bà Chan tiếp lời chồng “ thật ra mẹ ko muốn đi đâu nhưng do tổng thống
phu nhân cứ mời mãi nên mẹ phải đi 1 chuyến. xin lỗi con gái nhé, mẹ
muốn đưa con đi cùng nhưng ko thể nên con ở nhà đừng buồn mẹ nhé”. Nhỏ
nhìn bà khẽ nói “ ko sao đâu ạ, con ở nhà cũng được mà, mẹ ko cần lo
đâu”
Mĩm cười mãn nguyện bà quay sang Vương Long “ mẹ giao mọi chuyện ở nhà
cho con đấy, dù bận thế nào cũng nhớ chăm sóc em gái cẩn thận nha con.”
“ hì mẹ cứ yên tâm đi con sẽ chăm sóc em gái cho “ Vương Lâm nhanh miệng nói
“ thôi con quên chuyện đó đi, mẹ ko dám tin con đâu, số ngày con ở nhà
chỉ đếm được trên đầu ngón tay thì làm sao mà chăm sóc em gái con hả? mà mẹ nghe nói 2 ngày nữa con cũng đi lưu diễn ở Thái Lan 10 ngày rồi mà.
Con định bỏ show à?” bà Chan trêu chọc, Vương Lâm ngượng đỏ cả mặt, anh
chàng cố chống chế “ thì con… con sẽ tranh thủ thời gian rảnh để trông
chừng em gái mà mẹ”.
“ thôi đừng cãi nữa, chuyện nhà cứ để Vương Long lo liệu, em đừng bận
tâm nữa” ông Chan lên tiếng quyết định, mọi người im lặng ( im lặng là
đồng ý).
“ ko bận tâm sao được? ông ko biết tôi lo sợ thế nào đâu. Hy vọng là ở nhà ko có chuyện gì xảy ra” bà Chan thầm nghĩ
Hôm nay là ngày đầu tiên ba mẹ nhỏ vắng nhà, tiếng chuông vang lên báo
hiệu giờ học kết thúc, bước ra cổng đợi người tới đón “anh! Sao anh lại
tới đây?” nhỏ tươi cười hỏi hắn.
“ uhm anh tới đưa em đi ăn trưa mà. Lúc này