Old school Easter eggs.
Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322411

Bình chọn: 8.5.00/10/241 lượt.

ại gây hoạ.

Mẹ Vệ liền quay ra nhìn chồng chỉ đạo.Vệ Đông Hải lập tức cởi quần con trai ra,ông lấy chiếc móc áo quất mấy cái thật mạnh vào mông cậu nhóc.

“Bốp” - chiếc móc áo lại quất xuống thêm một lần nữa, Lưu Mỹ Lệ ngây ngẩn cả người.

Bà vốn chỉ định sang nói lí lẽ, chứ không hề có ý xúi giục nhà người ta làm dữ.Cậu con trai này có hư mấy cũng không thể đánh như vậy được.Lỡ cậu bé bị thương thì biết làm sao đây?

Cho nên, lúc đầu bà định tìm người ta gây lộn giờ lại đổi thành khuyên can : “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”

“Mẹ Diệp Tử à!Bà đừng có can.Thằng nhóc này không đánh sẽ không thể nào dạy nổi!”

Vệ Đông Hải vừa nói xong, ông lại giơ mắc áo lên định đánh tiếp.

Mẹ Vệ Bắc cũng nóng hết cả người.Đồng ý là phải dạy dỗ con cái,nhưng ông chồng nhà bà nghiện đánh con rồi sao? Bà vội vàng định kéo ông ra, không nghĩ đến Lưu Mỹ Lệ lại can ngăn mạnh mẽ đến vậy.Một tay bà ấy đoạt lấy chiếc móc áo, một tay kéo Vệ Bắc lại. Bà nói với cô con gái đang đứng ở phía sau : “Diệp Tử,con mau đưa Tiểu Bắc sang nhà mình, mau lên!”

Diệp Sơ nghe mẹ nói vậy, cô nhóc cũng không suy nghĩ nhiều , liền kéo Vệ Bắc bỏ chạy.

Hai đứa trẻ chạy ra khỏi nhà, rồi chạy qua sân, chạy cho tới cửa nhà cô. Lúc này, Diệp Sơ quay đầu nhìn…mới phát hiện quần của Vệ Bắc đâu mất rồi...lộ cả con gà con ra rồi…

Thấy Diệp Sơ ngẩn người, sững sờ nhìn cậu. Vệ Bắc đỏ mặt vội vàng kéo quần lên, rồi mắng cô : “Cậu nhìn cái gì hả? Diệp Siêu Nặng !”

Diệp Sơ không buồn để ý đến cậu, cô cởi giày rồi ôm A Bảo vào nhà. Sau đó cô đứng ở trong nhà nói vọng ra với cậu : “Mẹ tớ nói, phải cởi giày mới được vào nhà.”

“Ai thèm đi vào!” Vệ Bắc mạnh miệng.

Diệp Sơ nhất thời mở to mắt nhìn cậu không thốt nên lời.

Ở bên nhà họ Vệ, Vệ Đông Hải vẫn đang gắng sức bảo vệ hình tượng người cha nghiêm khắc, lớn tiếng mắng cậu con trai : “Thằng nhóc thối kia!Có bản lĩnh trốn đi thì cũng đừng có quay về nữa!”

Vệ Bắc quay đầu làm mặt quỷ với cha, cậu cởi văng giày rồi chui tọt vào nhà Diệp Sơ.

Vệ Bắc cởi văng giầy rồi chui tọt vào nhà họ Diệp. Vì mất đà nên cậu liền bị ngã,đụng trúng phải lọ hoa đặt ở cửa. Đúng lúc đó thì Diệp Kiến Quốc nhìn thấy, ông không khỏi nhíu mày khó hiểu : “Tại sao cậu nhóc này lại ở nhà mình vậy?”

Ông đang tính đi hỏi , thì Lưu Mỹ Lệ ở ngoài đi vào ngăn ông lại : “ Đứa bé này bị cha đánh đòn nên tôi đưa nó sang nhà chúng ta lánh nạn”

Diệp Kiến Quốc không vui : “Cha đánh con có phải là chuyện to tát gì đâu.Sao bà lại xen vào việc nhà người ta làm gì?”

“Do tôi sợ đứa nhỏ bị đánh đến hỏng người thôi…”

Lưu Mỹ Lệ vừa mới nói xong, Vệ Đông Hải đã đứng ở ngoài , gõ cửa : “Thằng nhóc thối kia, mau đi ra đây cho cha! Cha đánh chết mày!”

“Mau mau mau, mau đưa tiểu Bắc vào phòng trong đi!” Lưu Mỹ Lệ đẩy con gái đến hoa mày chóng mặt, rồi bà lại trừng mắt với chồng : “Lát nữa ông nhớ đừng có đổ thêm dầu vào lửa đấy!”

Diệp Kiến Quốc bĩu môi, không đáp lại.

Diệp Sơ thật sự không hề muốn để cho tên nhóc hư hỏng nhà họ Vệ vào trong phòng mình. Nhưng đây là lệnh của mẹ nên cô chỉ còn cách làm theo thôi. Cô không ngờ tới, vừa mới vào phòng của mình, cái tên hư đốn đó lại không hề khách sáo, ngồi luôn lên trên giường,còn đè mông lên mặt em búp bê heo màu hồng phấn của cô nữa.

“Cậu nhìn cái gì? Là cậu để cho tôi vào còn gì!” Mặc dù cậu nhóc Vệ Bắc đang trong tình trạng “ăn nhờ ở đậu” nhưng dáng vẻ ngạo mạn lại không hề giảm đi chút nào.Cha cậu đang đứng ở ngoài cửa mắng xối xả như thế, mà cậu cứ làm như không nghe thấy gì hết.

Diệp Sơ không nói gì cả.Cô cứ nhìn chằm chằm em búp bê đáng thương ở dưới mông Vệ Bắc.

Vệ Bắc thấy con bé mập này từ lúc vào phòng không hề nói một câu nào, lại cứ nhìn chằm chằm vào mông mình.Cậu liền nhớ ra cảnh tượng mới vừa rồi, cậu bị lột quần lộ mông đã bị cô nhóc thấy hết.Khuôn mặt cậu lại đỏ lên,thẹn quá liền muốn nổi giận.

Lời nói còn chưa ra đến miệng, Diệp Sơ bỗng vươn ngón tay mũm mĩm chỉ vào em búp bê đáng thương bị mông cậu đè ép đến mức thay đổi hình dạng rồi nói : “Không cho cậu ngồi lên người a Bảo”

Đấy mọi người nhìn xem. Ngay đến cả búp bê cô bé cũng gọi luôn là A Bảo kìa.

Vệ Bắc bỗng ngẩn ra.Lúc này cậu mới nhận ra ở dưới mông mình có cái gì đó êm êm. Cậu rút ra ngoài mới nhìn ra: Hức! Một con heo! Tròn ơi là tròn, nhìn kiểu gì cũng thấy giống y hệt con bé mập nhà họ Diệp này.

“Cái này là cái quái gì thế? Tôi thấy nó mập giống hệt cậu đấy”.Cậu vừa nói xong, khuôn mặt tỉnh bơ nghịch nghịch em búp bê kia.

Lại không hề ngờ tới, mới vừa rồi Diệp Sơ còn không nói câu gì, bất chợt cô bé lại đến gần cậu, bắt lấy cái tai của em búp bê heo : “Cậu trả lại cho tớ”

Vệ Bắc vốn đang tính toán xem sẽ làm gì với con búp bê heo này, thì bị Diệp Sợ giật bất ngờ nên cậu đã thấy hào hứng hẳn : “Cậu nói đưa cho cậu thì tôi phải đưa cho cậu chắc.Như thế chẳng phải quá mất mặt sao? Tôi không đưa đấy!” Cậu nói xong liền nắm chặt đuôi heo giằng lại.

Hai người không ai chịu buông tay, kéo qua kéo lại, bỗng nghe “Xoẹt” một tiếng.

Thôi xong ! Trên tay Vệ Bắc chỉ còn lại mỗi cái đuôi heo rồi.

Vệ Bắc hơi sửng sốt.Cậu không hề n