
t tốt, gần đây còn tiếp đón không ít các vị khách giàu có, vừa vung tay đã chi mấy ngàn mấy ngàn không hề tính toán. Thảo nào từ ngày phát đạt đến giờ mẹ cô luôn lẩm bẩm có tiền tốt.
Hôm đó, đang lúc Diệp Sơ bận rộn giúp việc trong cửa hàng, thì chợt nghe thấy mấy nhân viên nữ trẻ tuổi trong cửa hàng bàn tán.
“Cô nhìn kìa, nhìn kìa, thật là đẹp trai!”
“Anh ta vào trong cửa hàng của chúng ta đó, mau đi ra….”
Diệp Sơ lúc đó đang bận tính sổ sách, ngẩng đầu nhìn thấy mấy cô nhân viên của cửa hàng chạy ra phía cửa ra vào như ong vỡ tổ, đứng giữa họ là một chàng trai trẻ tuổi, dáng người cao lớn, đeo kính màu đen, bên ngoài còn khoác một chiếc áo lông cổ chữ V rất đắt tiền, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ, vừa trang nhã vừa hợp mốt,quả thật người ở trước mắt cô vô cùng chói sáng.
Người đó vừa bước vào, trên mặt vẫn nở nụ cười, không hề tỏ ra phiền phức vì thái độ nhiệt tình thái quá của mấy nhân viên nữ trong cửa hàng, trong khi mấy nữ sinh bị nụ cười này làm cho ngân ngẩn thì anh ta đi chầm chậm về phía Diệp Sơ.
“Anh có cần giúp gì không ạ?” Diệp Sơ hỏi.
Người đó nhìn thẳng vào Diệp Sơ, hàm răng trắng bóng, đôi mắt sáng ngời, trên người còn có hương nước hoa dịu nhẹ. Anh ta đặt chiếc túi cầm trong tay lên bàn, rồi nói: “Anh có một bộ âu phục, muốn may nhỏ lại một chút.” Giọng nói thật mê người.
“Bà chủ không ở đây ạ, anh để mấy người đó lấy số đo trước đi.” Diệp Sơ chỉ chỉ vào đám con gái bên cạnh, nhất thời bên tai vang lên mấy tiếng hô khẽ vui mừng.
“Em lấy cho anh không được sao?” Người đó hỏi
Diệp Sơ giật mình: “Không được ạ, em chỉ tới giúp việc, chứ không có tay nghề.”
“Nhưng nhìn em giống bà chủ lắm.”
“Cô ấy là cô chủ nhỏ.” Có một nhân viên bên cạnh nhanh mồm nói một câu.
“Em nhìn xem, bộ đồ của anh rất đắt, không thể để cho thợ phụ sửa được phải không?” Giọng nói của anh ta vẫn điềm đạm, nghe vô cùng thân thiết mà dịu dàng.
Diệp Sơ nghĩ, tôi còn không bằng thợ phụ nữa cơ, nhưng mà nhìn qua đối phương biết ngay là kẻ có tiền, mẹ cô đã dặn không được làm mất lòng khách.
“Được rồi.” Diệp Sơ thoả hiệp, “Nhưng mà nếu đo sai, thì anh đừng có trách em đấy.”
“OK” Người đó cười tươi, khuôn mặt rạng rỡ.
Cũng may là con nhà tông,tay nghề coi như cũng tạm được. Diệp Sơ vừa cầm thước dây lấy số đo cho người thanh niên, vừa ghi chép lại số liệu chi tiết. Đối phương đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu dịu dàng ngắm nhìn.
“Em vẫn còn đi học à?” Người kia hỏi.
“Vâng.” Diệp Sơ cúi đầu, bận rộn với công việc của mình
“Nhìn qua cũng không lớn lắm, em học cấp ba hả?”
“Không ạ, học đại học rồi.”
“Năm thứ nhất hả? Trường nào vậy?”
“Anh hỏi làm gì ạ?” Diệp Sơ ngẩng đầu, cảnh giác nhìn anh ta.
Người đó không nhịn được hơi mỉm cười: “ Xin lỗi, tôi mới từ Mĩ trở về, nên chưa quen với cách nói chuyện của trong nước.”
Chẳng phải người nước ngoài ghét nhất là bị hỏi về vấn đề cá nhân sao? Diệp Sơ có chút khó hiểu, nhưng lúc nãy cô cũng cảm thấy mình phản ứng hơi nhạy cảm, nên cũng cười cười xin lỗi.
“Em cười lên rất xinh, nên cười nhiều một chút.” Người đó lại nói.
Diệp Sơ không quen nghe người khác khen ngợi, nên cô im lặng, không biết nên nói gì.
Qua một lúc, người đó đột nhiên hỏi: “Em thích ăn bánh kem đúng không?”
“Hả?” Diệp Sơ càng không hiểu.
“Vị dâu tây?” Người đó hỏi tiếp.
Khuôn mặt Diệp Sơ càng thêm ngỡ ngàng.
Cuối cùng, người đó thở dài, buồn bã nói: “Diệp Tử, em thật sự không nhớ anh à?”
Tình huống bất ngờ!
Tất cả nhân viên cửa hàng đều nhìn chằm chằm màn nhận người quen này, nổi lên một trận xì xào bàn tán, lời nói đều tỏ ra vô cùng gen tị, có người còn nóng lòng không thể chạy ra đẩy cho Diệp Sơ gật đầu nhận người quen: Có nhớ, anh có phải là A Ngưu, cháu của em vợ chú Vương Tam hàng xóm nhà em không?
Trước sự mong đợi của mọi người, Diệp Sơ thành thật lắc đầu.
Khuôn mặt đẹp trai có chút thất vọng : “Em thật sự không nhớ rõ sao? Khi còn bé chúng ta vẫn hay chơi với nhau mà.” Anh ta nỗ lực nhắc lại.
Diệp Sơ tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt vô tội.
Anh ta rốt cục không nhịn được, nói: “Diệp Sơ, anh là A Bảo!”
A Bảo không là con chó nhà cô sao? Diệp Sơ thiếu chút nữa thốt ra, nhưng thật may nhịn được: “Em thực sự đã quên rồi, xin hỏi anh là ai ạ?”
Ngườiđó hoàn toàn chịu thua, thở dài nói: “Năm đó lúc anh đi đã tặng con chó Tiểu Hoàng cho em, em còn nhớ không?”
Nhắc đến chú chó kia, Diệp Sơ lúc này mới hiểu ra, hoá ra là chủ cũ của A Bảo!”
Nếu như người này mà biết Diệp Sơ nhớ ra anh vì một con chó thì đoán chừng anh sẽ vô cùng xấu hổ muốn đập đầu vào tường mà tự tử mất.
Thấy Diệp Sơ có vẻ đã nhớ ra, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đến hai giây sau, cảm giác kia còn chưa hết, đã bị câu tiếp theo của Diệp Sơ làm nghẹn chết.
Cô hỏi: “À, là anh sao! Anh tên là gì thế?”
Nụ cười lần thứ N trước mắt của Thẩm Nam Thành cứng đờ, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nói ba chữ: “Thẩm Nam Thành.”
Edit: Kentu.
Mặc dù gặp lại có hơi xấu hổ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của hai người sau đó. Bạn thuở nhỏ chơi với nhau giờ xa cách đã lâu luôn có chu