
ãi xi măng bê tông hỗn độn bị vứt xó. Con hẻm nhỏ sâu
hút, nhiều chỗ cong bên này ngoặt bên kia, càng đi vào sâu vách tường
hai bên càng xuất hiện nhiều chỗ nứt nẻ sụp lún, ánh sáng duy nhất hiện
hữu ở nơi đây chính là một đường thẳng hẹp tí như sợi chỉ chạy sánh đôi
với bầu trời bên trên. Nơi này từ lâu đã nổi tiếng là chốn tụ tập riêng
tư của đám thanh thiếu niên hư hỏng trong vùng. Dân xứ khác mà nhác thấy lộ mặt đến, chỉ cần là một thằng, ẩu đả chắc chắn sẽ lập tức xảy ra.
Lúc Thẩm Tấn đến nơi, vẫn chưa có ai khác ngoài cậu. Đứng dựa lưng vào mảng tường đầu hẻm đợi một lúc thì dần dần trông thấy Tần Ương từ xa đi đến. Hoàng hôn ngày hôm đó đỏ như máu, trong thứ màu sắc rực rỡ nhưng điêu
tàn đó, Tần Ương từ từ đi về phía Thẩm Tấn. Xung quanh cơ thể cậu ta như thể được bao bọc bởi một đường viền màu vàng kim rực rỡ, thế nhưng
gương mặt lại hư hư ảo ảo, chẳng cách nào nhìn được cho rõ ràng. Trong
một thoáng, Thẩm Tấn lấy tay che mắt, muốn cản bớt ánh chói chang của
ráng chiều, muốn trông thấy rõ ràng gương mặt của kẻ kia. Nhưng ngay cả
khi đã đến trước mặt Thẩm Tấn, hai bên đối mặt tường tận nhìn nhau, vẻ
mặt của Tần Ương vẫn bình lặng không chút biểu cảm.
“Mày dám một mình đến tìm tao?” Thẩm Tấn phẫn nộ buông tay xuống.
“Đi theo tao.” Tần Ương lướt qua mặt cậu ta, đi thẳng vào bên trong con hẻm nhỏ.
Thứ con ngoan trò giỏi của thầy của cô thì có thể ra chiêu gì ở đây? Thẩm
Tấn cười khẩy, thọc tay vào túi quần, lững thững đi theo phía sau Tần
Ương.
“Thẩm Tấn.” Đi được một đoạn, đoán rằng đã đủ sâu để người bên
ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong này, Tần Ương mới quay
người lại.
“Sao?” Trông thấy Tần Ương đứng lại rồi, theo quán tính Thẩm Tấn vẫn tiếp tục bước lên trước một bước.
Chỉ tích tắc sau đó, một vật gì đó đã vươn đến tống thẳng vào cằm cậu. Đau! Còn chưa kịp phản ứng lại, cú đánh thứ hai đã tung ra, nhằm thẳng vào
bụng. Lần này, Thẩm Tấn đau đến mức phải khuỵu gối xuống, nghe thấy phía bên trên chậm rãi nổi lên một giọng nói lạnh băng, từng chữ từng chữ
một như cố ý xộc thẳng vào tai cậu.
“Tao ghét nhất cái kiểu hay ra oai khoe mẽ của mày.”
Là Tần Ương. Cậu ta đang đứng dựa lưng vào tường, dáng điệu đầy vẻ thờ ơ
nhìn về phía Thẩm Tấn lúc này vẫn đang cúi gằm mặt không nói lời nào.
“Có đau không? Bị người ta đánh, cảm giác thế nào? Rất thảm có đúng
không?”
Vừa nói vừa đi lại gần, thản nhiên thọc tay vào túi quần Thẩm Tấn móc ra một bao thuốc lá vứt thẳng xuống đất: “Trốn ở trong WC hút
thuốc vui lắm hả?”
Thẩm Tấn gắng gượng ngẩng đầu lên, mớ tóc mái quá
dài che khuất đi tầm nhìn của cậu, khiến cho Tần Ương ở phía trước mặt
cũng trở nên nhập nhoạng không rõ. Mặt trời đã ngả về Tây, áo sơ mi
trắng nổi bật trong không gian âm u của con hẻm cụt, khoé miệng kẻ đó cứ hết lần này đến lần khác lạnh lùng nhếch lên.
“Bị phê bình vì đánh nhau có cảm giác rất anh hùng chăng?”
Đau đớn vẫn mỗi lúc mỗi lan ra khắp cơ thể, kẻ trước mặt thái độ vẫn ung
dung nhàn nhã, tay phải thọc vào túi quần, ánh mắt giám sát chặt chẽ mỗi một cử động của Thẩm Tấn, những lời lẽ cay nghiệt khinh khi vẫn không
ngừng nhả ra:
“Nộp giấy trắng rất thú vị?”
“Làm loạn trong giờ thi chắc khiến mày hưng phấn lắm?”
“Sau khi tốt nghiệp trung học thì mày muốn làm gì đây? Gác cổng trường học
chặn đường đám nhỏ thu phí bảo hộ? Thỉnh thoảng thì kiếm bọn con gái làm tình, lỡ xảy ra hậu quả thì dẫn con người ta đi phá thai? Sau đó thì
kiếm cách xài sạch sẽ mớ tiền của ba mày? Ông ta không phải đã bỏ mặc
mày sao? Mày cũng chẳng phải đã không thèm nhìn mặt ổng sao?”
“Tần Ương!” Câu nói mỉa mai sau cùng vừa buông ra, Thẩm Tấn bỗng phẫn nộ gầm lên một tiếng, cố gượng đứng dậy, “Mày…”
Thẩm Tấn nói còn chưa dứt câu, bàn tay phải đang thọc trong túi quần Tần
Ương đã biến thành một nắm đấm, lần thứ hai mạnh mẽ vung đến. Gò má bên
phải của Thẩm Tấn đau rát, đau đến mức đom đóm từng trận tràn ra trong
mắt.
Tần Ương vẫn chỉ thản nhiên quay người đi, giọng nói bày ra một
vẻ chán ghét cùng cực. “Nhìn mày chơi thì có vẻ vui lắm? Muốn chơi cho
đến chết phải không?”
Chính trong lúc Tần Ương muốn xoay người rời
đi, cổ tay bỗng bị Thẩm Tấn nắm chặt,. Sự việc tiếp theo diễn ra không
đến năm giây, một sự báo đáp mãnh liệt và tận tình tất cả những gì Tần
Ương đã tặng cho cậu ta. Vị trí như nhau, sức mạnh như nhau, cả sự căm
phẫn và chán ghét trong thái độ cũng không sai lệch phân nào. Sau những
cú đấm dồn dập phủ xuống, Tần Ương lui về sau nuốt xuống một ngụm nước
bọt đắng nghét, cổ họng vừa nhận ra một vị tanh mằn mặn, lưng cũng đã bị buộc áp sát vào tường từ lúc nào.
“Tần Ương.” Hai tay nặng nề chống
vào khoảng tường sau lưng Tần Ương, Thẩm Tấn gục đầu xuống, từng chữ
từng chữ thốt ra đầy vẻ coi thường, “Tao cũng căm nhất cái kiểu làm bộ
làm tịch vờ vĩnh này nọ của mày.”
Buông tay khỏi cậu ta, Thẩm Tấn
quay người đi. “Những đứa con ngoan trò giỏi như mày, đừng phí công phí
sức dạy đời người khác bằng cái mớ đạo lý rỗng tuếch chỉ có trong văn
chương sách vở. Giữ lại đó mà dùng cho tốt, ba má