
cứ ngồi như thể đang bị hành xác trong nước sôi, lửa bỏng.
Chiếc bàn ăn hình chữ nhật màu gỗ nhạt
nhà anh là sản phẩm của một thương hiệu nổi tiếng châu Âu. Mỗi ngày,
trên chiếc bàn nho nhỏ ấy đều có ba món đồ ăn và một món canh đậm hương
vị gia đình do dì Trương nấu. Hai người ngồi đối diện nhau cùng ăn. Thời gian cô cuộn mình trên ghế coi phim khá nhiều, vậy nên nhiều lần nghe
được tiếng chìa khóa tra vào ổ, cô lại rón rén ra cửa, định hù cho anh
giật mình. Lần đầu tiên, anh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thong thả cởi áo
khoác ngoài đưa cho cô rồi nhận lấy đôi dép cô đưa xỏ vào. Hôm ấy tâm
trạng của anh rất tốt, càn quét sạch những món ăn trên bàn, không chừa
lại chút gì. Về sau, nhiều lần cô mơ hồ cảm thấy anh cố ý xoay xoay, vặn vặn chìa khóa mãi mà chưa vào, dường như muốn đợi cô ra mở cửa. Ở nhà
suốt ngày chẳng biết làm gì, nên cô coi mở cửa là một việc không tệ. Ít
ra nó còn khiến cho cô cảm thấy mình còn hữu dụng, chưa phải một phế
nhân. Trước đây, mỗi lần ăn cơm, bất luận là ở nhà hay ra ngoài ăn cùng
đám bạn, anh đều gắp thức ăn cho cô. Anh biết cô thích món gì, nên lúc
phẫu thuật, những món mà dì Trương nấu đều rất hợp khẩu vị.
Hình Lợi Phong rất phong độ, cũng hay
quan tâm đến người khác. Ở bên anh, cô thấy rất bình yên, không cần phải lo suy tính đến chuyện tương lai, bởi tương lai nằm ngay trước mắt. Lúc này, anh đang gắp cá cho cô, tỉ mỉ gạn từng chiếc xương ra rồi mới đưa
đĩa cá đến trước mặt cô. Hôm nay có người đi một mình, có người dẫn theo người nhà, tất cả chỉ lo ăn uống chuyện trò, không ai chú ý đến hai
người bọn họ. Tuy vậy, cô lại có cảm giác gai gai như bị kim chích,
chẳng cần ngẩng đầu cũng biết là ánh mắt của người đối diện đang chiếu
thẳng vào mình.
Cô cười với Hình Lợi Phong thay cho lời
cảm ơn. Cá rất mềm, vừa bỏ vào miệng đã tan ra, ăn rất ngon nhưng không
hiểu sao cô cảm thấy đăng đắng. Có lẽ nụ vị giác [cơ quan cảm thụ của vị giác, được phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị'> của cô hỏng mất rồi! Nhìn sang Hình Lợi Phong, thấy anh đang nhìn cô như có ý hỏi
ăn ngon không, cô gật đầu cười, ý nói ngon. Anh cũng đáp lại bằng một nụ cười. Hình Lợi Phong sở hữu một nụ cười rất thoải mái, lúc nào cũng lộ
ra hàm răng đẹp, như mang theo mùa xuân tràn về.
Chợt “rắc”, có tiếng thủy tinh bị vỡ.
Giám đốc Vu hốt hoảng kêu lên: “Tổng giám đốc, tay anh…” Tim cô thót
lên, ngẩng đầu nhìn anh. Suốt buổi hôm nay, đây là lần thứ hai cô lướt
ánh mắt về phía anh, nếu tính cả lần gặp bất ngờ ở đại sảnh.
Chiếc ly thủy tinh chân dài đang nằm gọn
trên tay anh, vỡ thành từng mảnh, rượu loang lổ trên tấm khăn trải bàn
màu trắng. Thủy tinh đâm vào tay anh, máu chảy ra không nhiều nhưng cũng đỏ đến rợn người. Vậy mà trông anh vẫn có vẻ dửng dưng như thể người bị thương là ai khác, chẳng liên quan gì đến mình. Bốn mắt gặp nhau, trong khoảnh khắc ấy cô thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh như có lửa lóe
lên.Chưa đầy một giây cô đã quay đi – tất cả đã không còn liên quan gì
đến mình nữa rồi, cần gì phải suy nghĩ nhiều cho mệt!
Nhân viên phục vụ đem băng gạc, thuốc sát trùng đến xử lý vết thương cho anh. Quản lý nhà hàng cũng vội vã chạy
qua, cuống quýt hỏi han như thể chính ông ta là người gây lỗi. Mọi người cũng ngừng ăn, rối rít bu lại hỏi thăm. Đám đông chen chúc, làm không
khí ngột ngạt đến không thở nổi. Thỉnh thoảng nhìn sang, cô thấy máu vẫn chưa ngừng chảy, tuy vết thương không lớn nhưng cũng đủ khiến người ta
thấy rùng mình. Không chịu nổi nữa, cô quay sang nói với Hình Lợi Phong: “Em đi toilet một lát!” rồi vội vàng bước ra ngoài như thể đang bị
người truy đuổi.
Không khí ngoài hành lang cũng rất oi
bức. Thực ra đó chỉ là do cảm nhận của cô, bởi ở nơi sang trọng như thế
này, điều hòa nhiệt độ toàn loại cao cấp, nhiệt độ, độ ẩm đều ổn định,
làm gì có chuyện ngột ngạt?
Cô vốc nước tạt vào mặt mình. Nước mùa
đông rất giá, khiến cô tỉnh táo lại phần nào. Ngẩng đầu nhìn, trong
gương phản chiếu một khuôn mặt rất bình tĩnh, rất thản nhiên, như thể
chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô biết không thể tự dối lòng mình, cái cảm giác đau đớn lúc mới nhìn thấy anh, cảm giác hoảng loạn lúc nhìn
thấy anh bị thương… sao có thể che giấu được! Thì ra mình đã động lòng
rồi sao? Cô đứng ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đượm vẻ cô đơn của mình trong
gương. Thì ra đây mới chính là mình – Triệu Tử Mặc!
Thoa một chút kem dưỡng ẩm và son môi,
gương mặt đã sáng bừng trở lại. Chả trách người ta hay nói đồ trang điểm là bạn thân nhất của phụ nữ! Hít sâu vài cái, cô cố nặn ra một nụ cười. Bước ra ngoài, thấy anh đang tựa vào hành lang như đang đợi mình, cô vờ như không thấy, cứ đi thẳng. Anh kéo mạnh tay cô lại, mạnh đến nỗi cô
thấy đau, cơn đau từ các dây thần kinh ở cổ tay truyền thẳng đến tim. Tử Mặc cúi đầu, nói: “Buông ra!” Cô không muốn có gì dính dáng đến anh
nữa. Cô không thể, không dám, và không muốn!
Xung quanh thật yên tĩnh, yên tĩnh đến
mức có thể nghe được tiếng cười đùa ở phòng gần đó truyền ra. Hai người
cứ lôi lôi kéo kéo trước toilet mãi như vậy, nếu chỉ một