
h với em cùng
thương lượng với nhau một chuyện.”
“Em có thể đợi”, Thuấn Nhân nói. “Đợi đến ngày anh ấy
được tự do, chúng em sẽ đi vào trong rừng sâu làm người rừng, không ai có thể
tìm thấy được.”
Lý Triệt ngắm nhìn đôi mắt mơ hồ của Thuấn Nhân, anh
ta lắc chiếc ly trên bàn, nói: “Cuộc đời của người con gái chỉ có mười năm, từ
mười tám tuổi đến hai mươi tám, sau đó tuổi thanh xuân coi như đã hết. Em sắp
đến ngưỡng đó rồi, em đợi anh ta được bao lâu? Em may mắn gặp được Tử Chấn
trong quãng thời gian tương đối đẹp, nếu giờ phải chia tay, đó sẽ là một kỷ
niệm đẹp của em và cả của anh ta, sao em lại quyết không từ bỏ thế? Cứ như thế
em sẽ rất đau khổ, em quá tàn nhẫn với chính bản thân mình, phải nhìn thấy ngày
người mình yêu trở mặt mới được sao?”
“Nếu thế thì tại sao phụ nữ lại kết hôn?”
“Kết hôn là việc tìm một người mua cuộc đời mình, sau
ba mươi tuổi, em không có tư cách lựa chọn nữa, chỉ cần anh ta không bỏ em thì
coi như là người rất lương thiện rồi. Ngoài ra, hôn nhân có thể mang lại cho
bọn trẻ một thân phận hợp pháp, một người phụ nữ đã kết hôn, ra ngoài cũng ít
bị ức hiếp, tóm lại, phụ nữ kết hôn rồi hơn đứt mấy bà già cô đơn.”
“Một cuộc hôn nhân như anh nói có thể tạo nên một gia
đình hạnh phúc, khiến nhân cách con người được hoàn thiện không?” Thuấn Nhân
nói. “Anh thật là đáng thương, bởi sống đến giờ này rồi mà anh vẫn không được
một người phụ nữ nào yêu thật lòng, từ trước tới nay anh không hiểu được tình
yêu chân thật là một thứ hạnh phúc không thể thay thế được. Cứ cho là anh đã đi
lại với một nghìn thiếu nữ mười tám tuổi, cũng không bằng bà vợ tám mươi tuổi
nhưng thật lòng yêu anh.” Thuấn Nhân uống một ngụm nước, rồi lại nói: “Người mà
yêu cầu người khác quá nhiều thường là những người có khiếm khuyết nhiều nhất,
anh muốn chỉ một lần kết hôn là bù đắp được khiếm khuyết đó nhưng tiếc là anh
quên không tự hoàn thiện mình.”
“Anh thấy hai đứa mình rất hợp nhau, anh đảm bảo là
sau khi kết hôn, em sẽ không phải bỏ ra một đồng, anh vẫn có nghĩa vụ nuôi
dưỡng hai đứa con của em. Suy nghĩ đi, em đã kết hôn hai lần rồi đấy, nếu em từ
chối anh, em có thể cô đơn đi tiếp quãng đời còn lại không?”
“Nghe ra, anh có vẻ phát tài rồi nhỉ? Nhà họ Thời cho
anh bao nhiêu?”
Lý Triệt giơ một ngón tay lên nói: “Giờ anh có thể
nghỉ việc được rồi, anh sẽ đưa em đi chu du thiên hạ, không tốt sao? Chúng mình
quen nhau từ nhỏ, tốt hơn nhiều so với những cặp giữa đường gặp nhau.”
“Đối với em mà nói, chỉ cần có
cơm ăn, tiền nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tử Chấn là người đàn ông duy nhất
em yêu, anh ấy là của em, không thể thuộc về người phụ nữ khác. Chỉ cần em còn
sống, anh ấy phải là chồng của em”, Thuấn Nhân nói “Không những thế, nếu anh ấy
chết, tro cốt của anh ấy và tro cốt của em sẽ đựng chung trong một cái hộp,
chôn dưới đất, đấy là lời hứa của chúng em.”
Lý Triệt không nói gì nữa, chỉ nhìn mấy bông hoa khô
trên bàn, hương nhân tạo tỏa ra từ bông hoa có mùi rất nồng, nhưng cánh hoa lại
mong manh như hình dáng người con gái.
Triệu Chấn Đào vào tù. Thời Hân bị tổn thất nặng nề,
bao nhiêu nỗi tức giận phải tuôn ra hết. Ông ta yêu cầu Tử Chấn trong ba năm
phải bù đắp lại hết những tổn thất đó. Nhưng Tử Chấn không hề có ý muốn hợp tác
với ông ta, thậm chí anh còn không muốn nói chuyện với bố. Thời Hân nhốt anh
trong biệt thự, quản lý một cách chặt chẽ, không mạng, không máy tính, không
điện thoại, đoạn tuyệt với bên ngoài. Cả ngày Tử Chấn ngồi đọc sách trong phòng
đọc, ngoài uống nước, anh không ăn một thứ gì. Thời Hân cũng chẳng thèm để ý.
Bốn ngày sau, Tử Chấn bắt đầu sốt cao, đến nửa đêm, bệnh lại tái phát, khó thở,
mạch đập loạn xạ.
An An nấu ít cháo, lặng lẽ bưng lên lầu, lấy thìa đút
cháo cho Tử Chấn nhưng anh không chịu há miệng. An An không ngăn nổi dòng nước
mắt, nói: “Anh à, ăn một chút đi, anh đang bị ốm đấy.”
Tử Chấn không phản ứng gì, cũng không nhìn cô ta. An
An ôm anh vào lòng, hơi cạy miệng anh ra, động tác này khiến Tử Chấn phẫn nộ,
anh đẩy An An ra, bát cháo rơi xuống đất, Tử Chấn bắt đầu ho sặc sụa.
Tiếng bát rơi xuống đất làm kinh động đến Thời Hân.
Sau cơn choáng váng, không đợi Thời Hân mở miệng la mắng, anh đã rơi vào trạng
thái hôn mê.
Trong khi Tử Chấn cấp cứu, An An và Thời Hân to tiếng
với nhau. Cô ta nhìn thấy bác sĩ phải dùng đến máy trợ tim, loại dụng cụ mà
những lần cấp cứu trước đây bác sĩ chưa từng dùng tới. Bác sĩ nói bản thân anh
không có ý chí muốn tự cứu mình, bệnh tình đang rất nguy hiểm. An An lo lắng
đến mức không kiềm chế được cô phải đi tìm Nhan Thuấn Nhân, nhưng Thời Hân lại
phản đối.
“Ngoài người phụ nữ đó ra, không ai trong chúng ta có
thể khiến anh ấy có ý chí muốn sống”, An An nói trong tiếng khóc. “Con không
thể để anh ấy chết được, bất luận phải dùng cách gì đi nữa, chỉ cần anh ấy sống
là được rồi.”
Thời Hân cũng cảm thấy hoang mang, bệnh của Tử Chẩn
nghiêm trọng đến mức này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Khi An An
chạy ra ngoài hành lang gọi điện cho Thuấn Nhân, Thời Hân không ngăn cả