
ang sức, ghế ngồi, giường nằm của các hoàng hậu ngày xưa,
thú vị lắm đấy.”
Giả Ninh Cung còn lưu lại cảnh hôn lễ của vua Quang
Tự. Một gian phòng nhỏ, màn, rèm cửa, nệm đều bị lửa thiêu rụi. Cuộc hôn nhân
của hoàng đế Quang Tự không hạnh phúc. Tiếp theo, đời hoàng đế Phổ Nghi cũng
không hạnh phúc. Khi đó, hoàng đế cùng với hoàng hậu ngồi trên ngai vàng thêu
hình rồng, hình phượng, nghe những lời chúc phúc của các quần thần, cùng với
muôn dân trăm họ, mà sao những lời chúc đó lại không thể làm họ hạnh phúc?
Hạnh phúc, có lẽ là một thứ gì đó rất khó thực hiện,
đến hoàng đế cũng không thoát nổi số mệnh.
Thuấn Nhân ra khỏi Thần Võ Môn. Trời cũng sắp tối, bầu
trời xanh xám, không thấy ánh hoàng hôn. Hai mươi tư tiếng quả thực rất ngắn,
người và người ở với nhau lại trở nên dài đằng đẵng. Thời gian có lẽ rất ngắn,
nhưng chúng ta lại nghĩ nó rất dài, dài như chính cuộc sống, như chính hạnh
phúc.
Thuấn Nhân buồn bã đứng bên hồ, không biết mình nên đi
đâu. Bụng đói nhưng không muốn ăn, cho tay thò vào túi khua khua, tay chạm vào
vỏ kim loại của chiếc điện thoại. Rút điện thoại ra xem, Thuấn Nhân giật mình,
có tới bốn mươi bảy cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn, hòm thư quá tải không đọc được
tin nhắn.
Là Tử Chấn gọi. Thuấn Nhân gửi cho anh một tin nhắn,
nói mình đang ở cổng sau của Cố Cung.
Tử Chấn đến rất nhanh, như từ trong taxi xông ra, anh
nói một tràng không ngớt: “Em… em… em bị điên à? Tối qua Lý Triệt gọi cho anh,
nó nói cãi nhau với em, hỏi em về nhà chưa. Sau đó anh gọi cho em mãi, nhưng sợ
máy em hết pin, nên anh không gọi nữa. Tối qua em đi đâu? Có hẹn với ma ở Cố
Cung à?”
Thuấn Nhân đột nhiên giơ tay ra ôm chặt lấy anh, gục
vào lòng anh, không nhúc nhích. Tử Chấn hơi ngại, mặt đỏ bừng, miễn cưỡng nói
một câu: “Thế này không hay lắm.”
Thuấn Nhân gục đầu vào vai Tử Chấn, nũng nịu nói: “Một
lát thôi.”
Tử Chấn không dám động đậy, để mặc cho Thuấn Nhân ôm
mình.
Lâu sau, Thuấn Nhân thở dài một hơi, đứng thẳng người,
gượng cười: “Không có chuyện gì đâu.”
Tử Chấn nhìn Thuấn Nhân vẻ nghi ngờ: “Không nói dối
anh đấy chứ? Có phải bị thằng Lý Triệt bắt nạt rồi không? Để anh hỏi tội nó.”
“Được rồi, được rồi.” Thuấn Nhân cười xinh như hoa.
“Từ nay em sẽ chăm chỉ học hành, sẽ làm người tốt, sẽ sống tốt. Em sẽ hạnh
phúc, nhất định là như vậy!”
Hai mắt Thuấn Nhân long lanh, nụ cười tươi che đi nỗi
buồn thầm kín. Trên khoe mắt cô còn vương giọt lệ. Tử Chấn muốn quan sát kỹ
hơn, nhưng sợ Thuấn Nhân khó chịu, đành quay người đi, giả vờ như đang nhìn về
hướng bảng hiệu trên đường.
Thuấn Nhân không chú ý đến anh, quay đầu nhìn về phía
thành lầu của Thần Võ Môn.
Có người nói, biến hóa là chân lý vĩnh viễn không thay
đổi. Từ cổ chí kim đều như vậy, chu kỳ biến hóa của thời đại ngày càng ngắn, ôm
một giấc mộng suốt đời là điều không thể. Không chỉ có trong tình yêu mà trong
công việc cũng vậy.
Nếu như nói sinh viên tìm việc là việc khó khăn thì
vấn đề tìm việc của sinh viên ngành nghệ thuật tàn khốc nhất. Nghệ thuật đẹp là
vậy, nhưng quá trình tạo ra nghệ thuật và người tạo ra nghệ thuật luôn phải
trải qua khổ luyện. Lời nói của họ bay theo chủ nghĩa lý tưởng, cuối cùng phần
lớn lại rơi vào cát bụi. Cuộc sống khó khăn lâu ngày thành ra mệt mỏi, có những
người lại thay đổi cách sống, hay nói cách khác, cách sống đó bị gọi là “sa
ngã”.
Nhìn Tử Chấn đang bay như cánh hồng trên sân khấu,
Phùng Dư cảm thấy chính là người gần với mộng tưởng của mình, thân thể, tướng
mạo, sức biểu cảm, sự nhạy cảm với âm nhạc, hiểu ý tác phẩm, thậm chí dưới sân
khấu, cậu ta cũng chứng tỏ mình là một nghệ sĩ múa ba lê chuyên nghiệp.
Thời gian không lên lớp và không phải tập luyện, Tử
Chấn đều học thêm ngành biên đạo múa ở học viện múa, điều này rất bổ ích trong
việc nâng cao tố chất nghệ thuật. Phùng Dư biết, có nhiều công ty đến tìm cậu
ta chụp ảnh quảng cáo, ngoài ra cậu ta còn dạy tập thể hình ở phòng tập, học
phí và tiền sinh hoạt đều tự mình chi trả. Ông chưa nhìn thấy người thân xuất
hiện bên cạnh cậu ta. Từ ngày Tử Chấn nhập học cho đến nay đều xuất hiện một
mình, rất ít nói, nhưng lại hay cười. Ở Madrid, Paris, Tokyo,
hay Ma Cao, bước ra khỏi tiếng vỗ tay hay rừng hoa tươi của hàng nghìn khán
giả, cậu ta chưa từng gọi điện thông báo tin vui
cho một ai. Thường là về đến phòng, đem giải thưởng cất ngay ngắn trong một
chiếc hòm, sau đó đi tắm, rồi ngủ một giấc ngon lành.
Lấy động tác hình thể để thể hiện một hình thức nghệ
thuật, dần dần sẽ có hại cho cơ thể. Các dây chằng trên người làm việc quá sức,
đi nhiều lại đau, cột sống bị tổn thương, không thể vác nặng. Đau quá chỉ biết
cắn răng chịu đựng, không thứ thuốc nào có thể chữa được căn bệnh mãn tính này.
Cách tốt nhất là nghỉ ngơi, không múa nữa. Nhưng mỗi sáng, mặt trời vừa ló lên
lại thấy bóng dáng Tử Chấn trong phòng tập.
Phùng Dư hỏi Tử Chấn vì sao lại thi vào học viện múa.
Đối với cậu thanh niên này, dường như không hề có chút nguyện vọng của phụ
huynh ở đây. Tử Chấn trả lời: “Giấc mơ của con trước đây không phải