
tạt ngang
làm ướt áo khoác của anh, nhưng anh không hề bận tâm, anh ôm chặt chiếc áo
khoác lông vũ màu hồng của tôi vào lòng.
Tôi chạy hết tốc lực về phía anh như tham gia cuộc thi chạy
một trăm mét. Nước bẩn trên đường bắn lên đôi tất trắng quá đầu gối của tôi,
nhưng tôi vẫn không hề phát giác.
Bởi vì xung lực quá mạnh, tôi không kịp thời giảm tốc độ,
suýt nữa đâm vào thân cây du già ở bên cạnh Cảnh Mạc Vũ. May mà anh kịp thời
giơ tay kéo tôi lại, để tôi ngã vào lòng anh như nguyện ước.
“Anh, anh đến từ lúc nào vậy? Đợi em lâu chưa?” Tôi cố ý cất
giọng than vãn, nhưng khóe mắt không thể che giấu ý cười: “Thầy chủ nhiệm lớp
em đáng ghét quá đi. Tan học rồi thầy ấy vẫn không ngừng lải nhải, làm người ta
nóng ruột chết đi được”.
“Anh cũng vừa đến, mới đợi năm phút thôi.” Cảnh Mạc Vũ tháo
ba lô trên vai tôi, khoác áo lông vũ lên người tôi. Sau đó, anh ôm tôi dưới
chiếc ô: “Đã dặn em bao nhiêu lần rồi, những ngày trời mưa thì đừng quên mang
ô. Em toàn không nghe, lại bắt anh đến trường đón em.”
Tôi thầm đắc ý trong lòng. Tôi sẽ không bao giờ nói cho anh
biết, là tôi cố ý không mang ô. Làm vậy, tôi mới có thể đường đường chính chính
gọi điện thoại kêu anh đến cổng trường đợi tôi tan học. Tôi cũng không muốn nói
cho anh biết, mỗi lần nhìn thấy anh ở cổng trường đợi tôi, cánh cổng sắt u ám
như cổng nhà tù của trường cấp ba lập tức biến thành bậc thang lên thiên đường,
được bao phủ một tầng ánh sáng hư ảo.
Tôi đang có giấc mơ đẹp đến nỗi chảy nước rãi, anh chàng
không sợ thiên hạ đại loạn Tề Lâm lại gọi điện thoại. Tôi mơ mơ màng màng, tay
mò điện thoại trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.
“Alo! Xin chào!” Tôi cất giọng ngái ngủ.
Thanh âm của Tề thiếu đặc biệt tỉnh táo: “Ngôn Ngôn, bây giờ
là mấy giờ rồi, em vẫn còn ngủ sao?
“Anh còn dám gọi điện thoại đến? Anh không sợ chồng tôi xử
lý anh?”
“Hừ, chỉ e anh ta đang vô cùng mong mỏi anh có thể quyến rũ
em. Như vậy, anh ta sẽ danh chính ngôn thuận cùng em ly hôn, khôi phục tự do cá
nhân.”
Tôi ngẫm nghĩ, cũng không loại trừ khả năng này, tâm trạng
vui vẻ có được nhờ giấc mơ đẹp vơi đi một nửa: “Nếu anh muốn gọi điện đến gây
phiền toái cho tôi, xin anh hãy đợi đến khi tôi tỉnh dậy, bây giờ tôi buồn ngủ
chết đi được.”
“Ờ, vậy thì em cứ ngủ đi. Khi nào tỉnh dậy anh sẽ nói cho em
biết, người phụ nữ sống ở biệt thự Dương Sơn là ai?”
“Gì hả?” Tôi ngồi bật dậy: “Anh ấy nuôi đàn bà ở biệt thự
Dương Sơn thật sao?”
“Đã nuôi ba năm nay rồi, em còn ngủ nổi không?”
Nếu bây giờ tiếp tục đi ngủ, tôi không phải là phụ nữ: “Anh
đang ở đâu? Tôi sẽ đi tìm anh ngay.”
“Anh đang uống cà phê ở Hội Hiên.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Tôi nhanh chóng thay quần áo, ngồi xe đến thẳng câu lạc bộ
tư nhân Hội Hiên.
Chương 5: Người tình
Trên đời này có hai loại người, một loại sống đơn giản vui
vẻ, không thích truy cứu chân tướng sự thật; một loại khác luôn muốn nhìn thấu
đáo sự việc, mặc dù hiện thực tàn khốc, cũng sẽ chịu nỗi đau một cách tỉnh táo.
Từ trước đến nay, tôi luôn theo đuổi cuộc sống của dạng người đầu tiên. Đáng
tiếc là đến cuối cùng, tôi không thể nào lừa mình dối người, bước lên con đường
đau khổ không thể quay đầu của loại thứ hai.
Ngồi trong góc quán cà phê ở Hội Hiên, thưởng thức vị đắng
nồng của cà phê Mocca, tôi lật từng trang tài liệu Tề Lâm chuẩn bị sẵn cho tôi.
Hình như anh ta cố ý nhấn mạnh sự thật phũ phàng, còn vẽ thêm mấy tấm tranh
minh họa. Hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau, khiến từng câu từng chữ của câu
chuyện tình bất lực và bi thương như lưỡi dao cứa vào trái tim tôi.
Nhân vật nữ chính của câu chuyện tên là Hứa Tiểu Nặc. Vừa
nhìn thấy cái tên này, bàn tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Chiếc thìa bạc tinh tế
trong lòng bàn tay từ từ cong lại và biến hình. “Tiểu Nặc…” Đêm hôm đó, Cảnh
Mạc Vũ trong lúc mê man đã gọi tên này. Lúc bấy giờ, bởi vì lo lắng cho anh nên
tôi không hề lưu ý. Bây giờ nhớ lại, tôi bất giác cười khổ. Thảo nào đêm hôm đó
anh đối xử nồng nhiệt với tôi. Chả trách lúc ôm tôi, ánh mắt anh nóng bỏng như
vậy.
Đến khi Tề Lâm giật chiếc thìa bạc ra khỏi tay tôi, tôi mới
phát hiện lòng bàn tay tôi có vết bầm đỏ. Nhưng tôi không cảm thấy đau, bởi vì
toàn thân đã tê liệt. Day day huyệt thái dương đau buốt, tôi cúi đầu tiếp tục
đọc tài liệu.
Hai mươi mốt năm trước, Hứa Tiểu Nặc sinh ra trong một gia
đình nghèo khó. Mẹ cô vì không chịu nổi gia cảnh bần hàn, đã bỏ đi cùng người
đàn ông khác lúc cô chưa đầy ba tháng. Năm cô lên ba tuổi, bố cô tái hôn. Mẹ kế
không thích cô nên giao cô cho bà nội nuôi dưỡng. Từ nhỏ đã trải qua cuộc sống
khó khăn nghèo khổ nên Hứa Tiểu Nặc cố gắng hơn bất cứ người con gái nào cùng
độ tuổi. Bởi vì cô muốn thay đổi vận mệnh của mình, muốn bà nội cô có cuộc sống
tốt hơn.
Vì mục tiêu này, Hứa Tiểu Nặc bỏ ra công sức và nỗ lực không
ai có thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, dựa vào vận may và tài năng bẩm sinh, cô
đã thi đỗ vào Học viện điện ảnh. Những tưởng từ đây, cuộc đời của cô sẽ bước
sang trang mới. Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, cô bị phát hiện mắc bệnh phổi kẽ[1'> khi
đang