
đặt nhẹ lên eo tôi, tôi lại muốn bỏ trốn.
Anh yêu, em muốn chạy trốn.
Tôi nằm một mình trên giường, Xuân Thiên đi làm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tại sao tôi lại kết hôn? Vì tình yêu ư? Vì muốn làm lại? Hay là vì trái tim tôi đã chết rồi? Tôi không rõ nữa.
Tối hôm đó, tôi không nói với Xuân Thiên, tắt máy, tôi đến Hậu Hải.
Quán bar ở Hậu Hải vô cùng phong tình, tôi ngồi gần cửa sổ, nhìn những chiếc đèn lồng treo bên ngoài, rõ ràng là ánh sáng màu đỏ, nhưng khiến tôi vô cùng hoảng hốt.
Gọi một chai Corona, tôi vừa khóc vừa nhìn chàng ca sĩ trên bục hát. Tại sao người phải tổn thương luôn là con?
Tại sao?
Tôi nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt, Thẩm Gia Bạch, tại sao qua bao
nhiêu năm như thế, anh vẫn là nốt ruồi son dưới đáy trái tim em? Tại sao chứ?
Trong điện thoại, vẫn còn lưu lại tin nhắn năm đó anh nhắn cho tôi, mặc dù rất đơn giản, nhưng tôi đã lưu giữ bao nhiêu năm.
Tóc tôi đã dài ra, bởi vì anh đã từng nói, thích những người con gái để tóc dài.
Nhưng, bây giờ anh đang ở đâu? Tại sao, tại sao tôi không thể quên được?
Tôi uống say, say đến bất tỉnh nhân sự.
Một mình chạy đến Hậu Hải, sau đó khe khẽ hát.
Mở di động ra, toàn là tin nhắn của Xuân Thiên. Em đang ở đâu? Em đang ở đâu? Anh lo chết mất!
Điện thoại gọi tôi, Tịch Hạ, em đang ở đâu, anh sắp chạy khắp thành phố Bắc Kinh rồi.
Xuân Thiên, Xuân Thiên, tôi nghẹn ngào, em không muốn kết hôn nữa, em sợ, em rất sợ, em không muốn kết hôn nữa…
Được được được, không kết hôn nữa, chỉ cần em quay lại, chỉ cần em vẫn ổn, được không?
Tôi òa lên khóc, tại sao người đàn ông này luôn khoan dung đối với tôi? Tại sao?
Ba giờ sáng, anh đến tìm tôi, sau đó cõng tôi lên taxi, tôi như một kẻ
ngốc hát cho anh nghe, anh ôm chặt lấy mặt tôi, Tịch Hạ, em muốn lấy
mạng anh sao! Em lúc nào cũng thế, lúc nào cũng khiến người ta đau lòng!
Chúng tôi lùi ngày kết hôn thêm một tháng nữa.
Xuân Thiên nói, nếu em muốn, có thể hoãn thêm, nếu em vẫn thấy là miễn cưỡng, cũng có thể không kết hôn nữa, anh đợi được.
Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi đi đến trước mặt anh, chỉnh lại cà vạt cho anh: Đừng tốt với em như thế, đôi khi, đối tốt với người khác cũng là
một cách làm tổn thương mình.
Tôi đi một mình đến thị trấn nhỏ ở
Vi Châu, Hoành Thôn Tây Đệ, những thị trấn nhỏ ở đây rất yên tĩnh, tôi
muốn được yên tĩnh một mình, suy nghĩ xem, rốt cục có nên lấy Xuân Thiên hay không?
Là Xuân Thiên đưa tôi ra ga. Mua vé tàu đến Hoàng
Sơn, sau đó đổi tàu đi Hoành Thôn. Tôi nghỉ ở một nhà trọ, một đêm có
hai mươi tệ, chủ nhà trọ là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, bà ấy là phụ nữ Vi Châu, phụ nữ Vi Châu điển hình, chồng đi làm ăn xa, không mấy khi về nhà, bà nói với tôi: Phụ nữ già rất nhanh, đừng nghĩ mình vẫn
còn trẻ, cháu sẽ thấy mình già rất nhanh.
Tôi vẫn nghĩ tôi mới chỉ mười bảy tuổi, nhưng thời gian nói với tôi rằng, tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, bảy năm đã qua rồi.
Thời gian bảy năm! Bảy năm của tôi!
Em và anh cách nhau dòng sông Ngân Hà, Thẩm Gia Bạch, anh lúc nào cũng
đứng ở bờ bên kia. Vì tình yêu của anh, vì tình yêu của em, chúng ta đều đã từng bị chà đạp.
Tình yêu, rút cục nó là cái gì? Tại sao lại bỏ lỡ hết lần này tới lần khác như vậy?
Tôi đã từng nhớ nhung người con trai ấy khiến thân xác hao gầy tiều tụy mà
không hề hối hận nhưng cuối cùng thì lại thương tích đầy mình, tôi đã
khóc hết nước mắt, bây giờ, tất cả đã hết!
Tình yêu của tôi là
một mảnh gấm hoa lệ, phát ra thứ ánh sáng lấp lánh hấp dẫn trong bóng
tối, những cuộc theo đuổi của tôi, những sự li tán của tôi, bây giờ, còn lại được gì?
Tôi ra sức tác thành cho hai người, đến bây giờ,
một người đã lấy chồng, một người không biết đang ở đâu, còn người con
trai vẫn luôn ở bên tôi, tôi đã khiến anh đau lòng đến cùng cực!
Vì những cuộc theo đuổi vội vã của tôi, anh đã nhẫn nhịn tôi hết lần này
đến lần khác, anh tùng nói, tình yêu là một bông hoa sen nghìn năm, còn
anh là tâm sen cay đắng!
Tháng năm ở làng quê Vi Châu, tôi ngắm
nhìn màu xanh mới và những bông hoa sen đầu tiên lại một lần nữa nở ra
trong chiếc ao nhỏ ở Hoành Thôn vào mùa xuân, tôi cảm thấy lòng tôi chờ
đợi đóa sen này nở quá lâu quá lâu rồi.
Tôi nghĩ, tình yêu tươi
đẹp của tôi đã vỡ vụn ra thành từng mảnh, sự chói lòa đó đã vụt tắt chỉ
còn lại sự âm u tối tăm, tất cả mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là vai độc
diễn của một người mà thôi, thậm chí đến một khán giả cũng không có, khi Xuân Thiên lên sân khấu, trên màn hình xuất hiện dòng chữ Game Over. Vở kịch không thể không kết thúc, nước không thể lắng xuống, cũng có thể
đóng thành băng, chất đống trong lòng, ai biết chứ.
Một tình yêu
đẹp, chắc là phải như thế này, em nhìn anh với khuôn mặt sáng bừng xinh
đẹp, anh nhìn em như đóa hoa đóa ngọc vì anh mà nở. Sau khi tôi từ bỏ
vai độc diễn của mình tôi mới hiểu, có thể cùng yêu nhau đến già, đấy
mới là cảnh giới thật sự của tình yêu, còn tình yêu đơn phương, không
thể gọi là tình yêu.
Tình yêu là một chất gây nghiện. Khi hết chất gây nghiện rồi thì tình yêu cũng không còn nữa.
Câu nói này đúng là một chân lý ng