
i nhầm... tôi đang định đi lấy gì đó cho cậu ăn ...! -
Tôi nhìn gương mặt có vẻ khó đoán kia một cách sợ sệt, vờ cười nói vui
vẻ bao biện.
Hắn đích thực là một kẻ nguy hiểm !
Chỉ thấy hắn nhún vai, rồi cũng bình thản nói :
_ Tùy cậu ...!
Phù...
Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tôi bắt đầu bước nhanh vòng trong tìm kiếm cái kẻ điên khùng hiện đang cư ngụ tại đây.
Anh đang ở chỗ quái quỷ nào thế hả ?
Phải mau mau tìm được hắn trước khi tên Thanh Nhân phát hiện !
Tôi bới tung cả cái nhà bếp ra, chẳng thấy hắn đâu. Chỉ còn một căn phòng nữa ...
Phòng ngủ của tôi ...
Đột nhiên, trí tưởng tượng vô bờ bến của tôi lại suy nghĩ ra những chuyện cực kì vớ vẩn như thế này :
" Nếu như ten Thanh Nhân biết được chuyện này, cậu ta sẽ dùng nó để uy hiếp mình sao ? "
" Muốn mình làm nô lệ hay bạn gái ? Y như trong truyện tranh đó sao ? "
Khônggggg !
Mà với một tên đại ma vương như hắn thì có thể lắm chứ ?
Tôi bắt đầu hoảng, phóng nhanh vào căn phòng cuối hành lang. Quả nhiên. cửa đang mở toang.
_ Này Thiên Du, anh có ở trong đây không ? - Tôi bước vào phòng, khe khẽ gọi.
Trong căn phòng tối, mập mờ sáng nhờ ánh đèn từ hành lang hắt vào, nó làm tôi hơi sợ một chút...
Bình tĩnh nào Stella ...
Tôi rón rén bước vào, cố gắng mò mẫm cái công tắc đèn trong bóng tối.
_ A... ưm ! - Đột nhiên, một cái bóng đen từ đâu vây lấy, cái miệng tội nghiệp của tôi đã bị bàn tay ấm nóng của ai đó bịt chặt.
Bắt cóc !
Hừ, ngươi nhắm ngay Stella ta mà bắt cóc tống tiền thì đã đến ngày xuống mồ của ngươi rồi !
Tôi không chút sợ hãi, sự tức giận bắt đầu lấn átm liền cố gắng giãy
giụa trong vòng tay của kẻ ******** kia. Miệng thì cứ luôn " ưm ưm " ra
chiều bất hợp tác.
Hắn không hề uy hiếp hay hăm dọa, ngược lại vòng tay kia thật dịu dàng
ấm áp, khiến tôi suýt nữa không nhịn được mà dựa vào lồng ngực rộng rãi
kia.
Đáp lại sự giãy giụa của tôi, chỉ là một giọng nói nhẹ nhàng thả bên tai :
_ Tôi đây, làm ơn đứng im một chút.
Bàn tay đang bịt lấy miệng tôi đã biến mất từ lúc nào.
_ A...anh ... sao phải làm thế này chứ ? Tính bức tôi hết hồn chết sao ? - Tôi hơi bực bội, nhưng giọng nói cũng cố khe khẽ.
_ Cô nghĩ nếu ai đó biết chúng ta sống cùng nhau thì sẽ thế nào ?
Ờ ha, tôi với tên Thiên Du này đang cùng chung số phận mà.
Từng tiếng bước chân gần hơn, gần hơn... Hắn kéo tôi nấp sau cửa phòng, lúc ấy có tiếng gọi vọng vào của Thanh Nhân.
_ Cậu ở đâu thế hả Stella ? Tôi đã đợi lâu lắm rồi đấy ! - Trong giọng
nói đáng sợ kia, hắn có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi tức giận lắm
thì phải ?
Thôi chết, nếu mà hắn điên lên thì ...
Hậu quả thật kinh khủng !
_ Ưm ...! - Bất giác tôi thốt lên một tiếng không chủ ý, tuy đã bị tên
Thiên Du nhanh tay chặn miệng lại nhưng vẫn phát ra một tiếng khá to.
Biết tại sao không ? Là hắn... hắn bóp vào ng...ngực tôi !
Tên ...biến thái !!!
Tôi quay phắt sang trừng mắt nhìn hắn đầy ai oán, nhưng gương mặt kia vẫn thản nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Và thật nhanh, bước chân của Thanh Nhân đã đến ngay trước cửa phòng.
Chúng tôi chỉ cách hắn vài cm !
Tôi cảm nhận được một sự nguy hiểm kì lạ, như mình là một con mồi ngon lành đang bị săn đuổi vậy ...
Tên Thanh Nhân đứng ở đấy một lúc, rồi cũng bỏ ra ngoài ... Phù ...
Lúc này tên Thiên Du siêu biến thái kia đã thả tôi ra, nói khẽ :
_ Có lẽ cô nên ra ngoài đuổi hắn về ...
_ Lát nữa tôi sẽ xử tử anh ! Đồ biến thái ! - Tôi lầm bấm, giơ tay thành hình nắm đấm hăm dọa hắn.
Chút thiện cảm của tôi về tên này vừa mới nảy nở thì hắn đã giẫm nát !
Được thôi, tôi ghét anh suốt đời !
Cố lấy lại tĩnh tâm, làm bộ mặt " nghiêm chỉnh " thường ngày, tôi chậm
rãi bước ra phòng cách, khi đi ngang bếp liền chụp ngay cái pudding để
dành trong tủ lạnh ra, cắn răng cắn lưỡi nhịn mà mời tên lớp trưởng kia.
Phòng khách, nơi hắn đang nằm duỗi người ra xem TV.
_ Mời ... mời cậu ! - Tôi rụt rè lắp bắp đặt dĩa bánh xuống.
Hắn đưa mắt xuống chiếc bánh, rồi cũng khinh khỉnh nói :
_ Thôi cảm ơn, cậu cứ giữ lấy mà ăn, tôi sợ nhà cậu không đủ thức ăn để
cậu sống qua ngày thôi. Với lại tôi không ăn cái thứ rẻ tiền này ...
Cái ...cái đồ công tử bột đáng ghét !
Nể tình hắn là lớp trưởng ,là bạn đồng môn với mình, với lại ngay lúc
cần đuổi hắn về nên tôi cũng rặn ra một nụ cười giả lả chưa từng có :
_ Cảm ơn lớp trưởng đại nhân đã quan tâm, thật chẳng trách cậu lại có cơ thể " thon gọn " như vậy !
Hề... tôi thật không nhịn nổi, nên phun ra một câu sặc mùi mỉa mai kia.
Thanh Nhân trừng mắt nhìn tôi, nhưng rồi cũng đứng phắt dậy.
_ Thật là, ngồi ở nhà cậu thôi mà tôi đã tốn đến 20 phút rồi, thật uổng
phí thời gian vô bổ mà ...! - Hắn làm ra vẻ thất vọng nhìn đồng hồ đeo
tay.
Grừ ...
_ Ồ, dù sao cũng đã muộn rồi, cậu cũng nên về thì hơn ... - Tôi bề ngoài ra vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng thì tức muốn sôi gan !
Sau khi hắn dắt xe ra khỏi cửa, tôi bước vào trong toan đóng cổng, thì
thoáng thấy ánh mắt khoái trá đầy ranh mãnh của hắn. Chỉ là trong chớp
mắt, nhưng tôi thề là tôi đã nhìn thấy.
Tôi lại cảm thấy có chút quỷ dị kì lạ, thật khó hiể