
”
đã thấy co rút dạ dày rồi.
Tôi còn nhớ khi phòng nhân sự tập đoàn Hiếu Thiên gọi điện
thông báo cho tôi đi làm, một mình tôi ngồi trong phòng, đã không ngừng tự lau
nước mắt cho mình. Có thể học đại học, đối với nhiều người mà nói không là gì cả,
rất nhiều người cho rằng, chỉ cần một năm bỏ ra vài vạn tệ, thì sau khi tốt nghiệp
cấp ba, có thể được ngay một tấm bằng đại học. Thậm chí, có vài đồng nghiệp mà
tôi quen biết còn chưa tốt nghiệp cấp ba, thì đã sang thẳng nước ngoài du học.
Nhưng tôi không giống bọn họ, tấm bằng đó của tôi, đã từng là mộng tưởng của
tôi, cũng là niềm hi vọng của gia đình tôi.
Ngày hôm đó, tôi cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, đã tự
nói với chính mình, cuối cùng tôi cũng có thể đi làm ở một tập đoàn lớn rồi.
Ánh sáng mặt trời trong cuộc đời lại bắt đầu tươi sáng, tôi chăm chỉ làm việc,
cố gắng phấn đấu, rất nhiều lần muốn dùng tư thế kiêu ngạo nhất để xuất hiện
trước mặt Sở Mộng Hàn, nhưng ai biết được lại gặp mặt anh ta trong hoàn cảnh
như vậy chứ.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình sao thật ngốc nghếch, thật ngây
thơ…
Nhưng còn người mẹ của tôi, sao lại dễ dàng đẩy tôi đến cái
cục diện khó xử như vậy chứ?
Thời khắc đó, thậm chí tôi không dám quay đầu nhìn Tưởng sư
phụ.
Trong phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện huyện, bệnh nhân rất
đông, trong khu chăm sóc lúc này chỉ còn lại hai người tôi và Tưởng sư phụ.
Không khí thật ngột ngạt, khiến tôi cảm thấy khó chịu, hít thở thật khó khăn.
“Đồng Đồng, cô quen biết với Sở Tổng à?” Xưa nay tôi không
bao giờ biết nói dối, kẻ ngốc nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng trên từng tế bào cơ
thể tôi bây giờ, đều biết cái tên “Sở Mộng Hàn” mẹ tôi nói khi nãy, nhất định
là “Sở Tổng”.
Tôi không nói gì, có người từng nói: Nếu không muốn nói điều
gì, thì có thể không nói, nhưng không nên nói dối.
“Đồng Đồng, lúc nào tôi cũng nghĩ cô nhất định là một cô gái
có một câu chuyện nào đó. Trong ba năm, tôi thấy có rất nhiều người muốn theo
đuổi cô, nhưng đều bị cô kiên quyết từ chối. Khi đó tôi đoán trong lòng cô liệu
có phải luôn luôn tồn tại một người, có phải là anh ta không?” Trên khuôn mặt
Tưởng sư phụ có chút bi thảm.
Luôn có một con người tồn tại? Trong lòng tôi đang nghĩ đến
điều anh ta nói.
Đúng vậy, Sở Mộng Hàn vẫn luôn ở trong lòng tôi. Ba năm rồi,
tôi luôn nghĩ đến cảnh khi gặp lại anh ta, muốn anh ta bất ngờ, muốn anh ta phải
ngưỡng mộ tôi. Nhưng đó không phải là điều mà Tưởng sư phụ nói đến sự “tồn tại”.
Ý của anh muốn nói, tôi vẫn còn yêu Sở Mộng Hàn?
Không, tôi không còn yêu anh ta, từ lâu đã không còn yêu anh
ta nữa…
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đang ngồi bất động, ánh mắt
không chuyển nhìn chằm chằm vào tôi, chờ tôi trả lời.
“Tưởng sư phụ, không phải giống như anh nghĩ đâu!”
Anh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi dài, dường như phải đấu
tranh rất lâu, anh ấy mới thành thực nói với tôi: “Đồng Đồng, thực ra, từ lâu
anh luôn muốn được chăm sóc cho em!”
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đăm đăm, một dòng cảm xúc mơ
màng đang lưu động trong đó, khiến tinh thần của anh càng thêm dịu dàng mê hồn.
Tim tôi đập nhanh đến loạn nhịp. Đây có phải là đang biểu hiện
với tôi không?
Anh không nói yêu tôi, mà lại dùng từ “chăm sóc”, tôi nên hiểu
nó như thế nào đây?
“Đồng Đồng, em là một cô gái tốt, độc lập, kiên cường, nhưng
chính vì em như vậy, nhiều khi khiến cho người khác càng đau lòng hơn. Câu nói
này anh đã giữ trong lòng rất lâu rồi, hôm nay anh sợ nếu không nói ra, sau này
sẽ phải hối hận.” Anh nói rất chậm, rất nhẹ, nghe như trong tai tôi đang tê dại
ngây ngất, khiến mặt tôi bất chợt nóng bừng lên. Trước mắt hiện ra những hình ảnh
mờ ảo đã xảy ra trong mấy năm nay, anh đã giúp đỡ tôi từng chút một, giống như
không lưu tâm việc gì đó, nhưng đó có phải là sự “chăm sóc” mà anh ta nói đến
không?
Trong lòng tôi đột nhiên thấy căng thẳng, thấp thỏm.
Tưởng sư phụ bất luận là ở phương diện nào cũng luôn là nột
người đàn ông tốt, rõ ràng là yêu tôi, nhưng suốt bao nhiêu năm nay chỉ luôn âm
thầm quan tâm, giúp đỡ tôi, giống như một người thầy tốt, một người bạn hiền,
luôn luôn bên tôi để bảo vệ.
Ba năm, thời gian tốt đẹp của đời người con gái có thể có được
bao nhiêu lần ba năm đây?
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, một phía bên mặt lại cảm thấy hơi
thở nồng ấm của anh đang phả vào gò má tôi.
Khoảng cách của chúng tôi lúc này, đã rất gần kề, dường như
chỉ cần một động tác rất nhẹ thôi, môi anh sẽ chạm vào má tôi.
Tôi không dám động đậy, lại cảm thấy hơi thở của anh bất ngờ
trở nên nồng nàn hơn. Tôi nhìn thật rõ hàng lông mi dày trước mắt anh, sống mũi
cao, đôi môi dày, còn cả đôi mắt sâu thẳm nữa… và cả tình ý nồng nàn trong đáy
mắt anh. Màn đêm bỗng trở nên ấm áp hơn.
Tôi đoán lúc này anh ấy định làm gì, muốn cách xa ra một khoảng,
nhưng môi anh đã đặt xuống tôi. Chỉ là tôi đã né tránh, nên môi anh đã chạm lên
má phải tôi.
Sau đó, không cho tôi kịp phản ứng, cả cơ thể tôi bị anh ôm
trọn trong lòng. Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu tôi hoàn toàn trống
rỗng.
Cả thế giới như ngừng lại trong giây phút