
trước mặt anh ta với tư thái kiêu ngạo
nhất, đợi anh ấy quay về cho tôi một sự dứt điểm. Song trong lời nói của họ,
sao lại thành ra tôi vì yêu anh ấy chứ?
Điều họ nói không đúng.
Trong lòng tôi rất buồn bực, song nghe thấy giọng nói ngạc
nhiên của Mộng Hàn, “Là anh nói, Đồng Đồng cô ấy …”
“Đúng, giữa chúng tôi không có gì hết.” Nhược Phàm nói dứt
khoát, tôi dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngạc nhiên lúc đó của Mộng
Hàn. Vì sao người khác đều có thể hiểu tôi, còn anh lại luôn không tin tưởng
tôi chứ?
“Tại sao anh lại nói những điều này với tôi, anh chẳng phải
nói là cả đời anh sẽ không từ bỏ cô ấy sao?” Giọng nói Mộng Hàn đã không còn
như lúc trước, giọng nói có hơi chút gượng gạo không che dấu nổi sự kích động
và hưng phấn.
“Tôi không muốn vì chuyện này mà Đồng Đồng đau khổ, cũng
không muốn giữa hai người có hiểu lầm tàn nhẫn như vậy. Tôi càng thích cạnh
tranh công bằng!”
“Tiêu Đồng Đồng, em vẫn lừa tôi!” Tay tôi run rẩy, chiếc ly
trong tay suýt tràn nước ra, nhìn xung quanh mới biết là Mộng Hàn tự nói.
“Tôi cũng không biết vì sao giữa hai người lại kỳ quặc vậy.
Đồng Đồng chỉ tức giận trước mặt anh, chỉ vì anh mà mất kiềm chế. Ngay cả lần
trước đứng trước mặt mẹ tôi, cô ấy cũng có thể giữ được phong độ tốt. Khi anh vừa
xuất hiện, tất cả đều thay đổi cả. Sở Mộng Hàn, tôi không quan tâm đến chuyện
riêng của hai người, tôi chỉ là muốn nói, nếu anh thực sự yêu cô ấy, thì tốt một
chút với cô ấy, dù sao rất có khả năng cô ấy bây giờ đang có đứa con của anh.”
Câu nói này của Tưởng Nhược Phàm vừa nói xong, tôi nghe thấy
chiếc ghế rung lên. Không kịp phản ứng, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Mộng Hàn
đi tới từ phía sau tôi.
Anh ấy đi rất nhanh, song lúc sắp đi khỏi trước bàn tôi, anh
ấy bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy tôi.
“Đồng Đồng!” Tên của tôi được anh ấy gọi lên, trong chốc
lát, quán rượu có vô số con mắt đều nhìn về phía chúng tôi.
Tôi chỉ muốn chạy chốn. Tôi lao ra ngoài cửa, rất nhanh có
tiếng bước chân chạy theo. Tôi càng chạy càng nhanh, chính vào lúc chạy qua mép
đường cái, đột nhiên một đôi tay to lớn kéo tôi lại, “Đồng Đồng, đừng đi!”
Tôi cố vùng vẫy khỏi anh ấy, anh ấy lại tiến một bước lên
trước mặt tôi, khuôn mặt có chút tức giận.
Chính vào lúc này, tôi nhìn thấy một chiếc xe lái nhanh qua
chúng tôi, trong chốc lát, đầu óc tôi trống rỗng. Dường như không có thời gian
suy nghĩ, tôi chỉ biết, anh ấy bị tôi đẩy ra, còn tôi rất nhanh rơi vào hôn mê…
Khi mở mắt lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh
của bệnh viện, trên cổ tay quấn băng, cảm thấy góc trán cũng đau.
Nhược Phàm ngồi đầu giường, hỏi quan tâm: “Đồng Đồng, em tỉnh
rồi sao?”
“Em sao vậy?” Nhìn xunh quanh một lát, đây có lẽ là một
phòng bệnh tạm thời.
“Em sợ máu, vừa mới bị ngất, còn bị xây xát cổ tay và trán.”
Rõ ràng là vết thương nhỏ, song khẩu khí của Tưởng Nhược Phàm lại vô cùng căng
thẳng.
“Mộng Hàn đi làm thủ tục nhập viện cho em, một lát muốn em
kiểm tra tổng thể.” Đại khái là hiểu ý của anh ta, tôi đỏ mặt lên.
“Tại sao anh lại phải nói những điều này với Mộng Hàn, sao
anh biết trong lòng em nghĩ gì chứ?”
Nhược Phàm hơi cười, “Đồng Đồng, em không cần phải phủ nhận
em còn yêu anh ta, các biểu hiện của em trước đây, chính là chứng minh rõ nhất.”
Lúc anh ấy đang nói, khóe miệng không khỏi hiện lên một sự khổ tâm, xong lại vụt
mất.
“Đồng Đồng, anh đã từng nói, sau vài năm, nếu chúng ta đều
không tìm thấy bạn đời có thể khiến chúng ta hạnh phúc, lúc đó xin em đừng cự
tuyệt anh. Bây giờ anh hy vọng em có thể nhìn thẳng vào lòng mình, bởi vì chỉ
có thử qua, tương lai mới không thể cảm thấy hối hận, mới có thể thực sự quên
mãi mãi…” Đang nói, thì tôi nhìn thấy Mộng Hàn đã đi về phía hai chúng tôi.
Tưởng Nhược Phàm rất lịch sự đứng dậy, nói với hai chúng
tôi: “Tôi đi trước đây.”
“Nhược Phàm…” Tôi chưa từng thấy dáng vẻ cô đơn như vậy của
Nhược Phàm, không biết tại sao, tôi cảm thấy đau lòng, khó chịu.
Tôi nghĩ cuộc đời này của tôi, có lẽ mãi mãi cũng không thể
quên cái bóng dáng của anh ấy lúc này.
“Anh ấy đi rồi, không cần nhìn nữa.” Sở Mộng Hàn nói.
Tôi nhìn lại vết thương trên tay mình, đột nhiên rất buồn bực,
“Sao tôi có thể ngất vậy?” Nếu đúng là tai nạn xe cộ, sao lại chỉ bị thương nhẹ
như vậy, sao anh ấy lại như không có chuyện gì. Rõ ràng tôi nhìn thấy máu tươi
đầy đất.
Ánh mắt anh ấy sáng lên, khóe miệng nhếch cao, dường như mấy
ngày nay chưa từng thấy tâm trạng tốt của anh ấy.
“Chiếc xe đó đè chết một con chó nhỏ, em hôn mê là vì sợ
máu! Cổ tay và trán là vết thương ngoài da không sao cả.” Anh ấy vừa nói vừa
nhìn cái bụng nhỏ của tôi, trong mắt có chút dịu dàng không giấu giếm nổi, “Lần
sau dù cho là anh có thực sự bị đè chết, em cũng không thể mạo hiểm như vậy
nhé.”
Tôi nói lạnh lùng: “Tôi đẩy anh ra chỉ là vì không muốn anh
có chuyện, chứ chưa từng nghĩ hy sinh mình, anh đừng có nghĩ quá nhiều. Nếu tôi
nhìn thấy bên cạnh là con chó nhỏ, thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Mộng Hàn vẫn cười, anh ấy giơ tay ra, muốn cấu mặt tôi, tôi
vuột