XtGem Forum catalog
Nếu Như Anh Yêu Em

Nếu Như Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326332

Bình chọn: 9.5.00/10/633 lượt.

tay anh ta đi, song lại bị anh ta túm lấy.

“Ngày mai chúng ta đi cưới lại.” Lúc anh ta nói câu này,

trong ánh mắt lấp lánh.

“Sở Mộng Hàn, nếu là vì chuyện đứa trẻ, thì anh có thể không

cần hao tâm tổn trí như vậy, tôi chưa từng nói tôi có thai.” Hôm đó ở bệnh viện

lấy được kết quả, tôi chỉ là bị viêm dạ dày, chứ không phải có thai. Vốn dĩ chỉ

là một chuyện rất nhỏ, không ngờ lại gây phiền phức nhiều như vậy.

Tôi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Sở Mộng Hàn dần nhạt

đi, có một sự thất vọng to lớn.

Ngồi trong xe anh ấy, ánh đèn lấp lánh giống như sao chổi vậy.

Đĩa CD đang phát bài hát xưa “Thời gian bị lãng quên” của Thái Cầm, khúc nhạc mờ

nhạt, sự đau buồn cũng mờ nhạt.

Rời khỏi bênh viện khoảng hơn 40 phút, lái xe vào một đoạn

đường không có đèn, không nhìn rõ cảnh vật hai bên, dường như thế giới chỉ nằm

gọn trong không gian nhỏ bé của chiếc xe vậy.

Anh ấy đột nhiên nói không đầu không đuôi: “Lưu Tân đúng là

đồng nghiệp của anh, gần đây công ty đang chuẩn bị lấy đất xây dựng, bàn bạc rất

lâu mà chưa thành, cô ấy là một trong những người phụ trách hạng mục này, hôm

đó cô ấy đến là muốn nói với anh cuối cùng đã hẹn thời gian gặp Cục trưởng Cục

Quy hoạch để bàn chuyện này với bọn anh.”

“Nhà của anh mới mua không lâu trước đó, rất nhiều thủ tục đều

do bộ phận hành chính công ty xử lý giúp, cho nên địa chỉ không bảo mật. Ngoài

anh và em ra, chưa từng có bất cứ ai đến. Còn hôm đó Lưu Tân tại sao vừa sáng sớm

đã đến nhà anh, anh như em đều cảm thấy ngạc nhiên. Song không thể phủ nhận, hạng

mục đó anh đã tốn rất nhiều tâm huyết, vừa sáng sớm đã được nghe tin tốt lành,

anh cũng rất vui.”

“Tính cách của Lưu Tân rất kỳ quặc, nhưng khả năng làm việc

rất tốt, lại cũng rất tình cảm hóa, anh rất lo bất cứ hành vi nào của cô ấy có

thể ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện sau vài tiếng đồng hồ. Anh đuổi theo ra, chỉ

muốn xác nhận lại chi tiết một lần nữa.”

“Anh xin lỗi em, hãy tha thứ cho anh những năm qua, đã quen

luôn đặt công việc lên hàng đầu, sau này không như vậy nữa.”

Lời nói của anh ta vẫn luôn rất ít, tôi nhớ quen anh ấy bao

nhiêu lâu nay, anh ấy dường như rất ít đủ lòng nhẫn nại giải thích điều gì với

tôi như vậy. Tôi chỉ cảm thấy luồng không khí trong từ trường giữa chúng tôi, hầu

như lặng lẽ nảy sinh sự thay đổi.

“Có cần đi ăn chút gì không?” Anh ta hỏi, tôi không từ chối.

Vài ngày sau đó, cảm giác giữa tôi và Mộng Hàn dường như có

chút thay đổi. Tôi không khóa cửa căn hộ nữa, còn Mộng Hàn cũng thực sự dọn về

sống, trước đó anh ta rõ ràng nói muốn rời khỏi thành phố A rất lâu. Hai chúng

tôi sống với nhau vô cùng thận trọng.

Công việc của anh ấy dường như thật sự rất bận, còn tôi cũng

vậy, cho nên bình thường tiếp xúc nhau không nhiều. Thậm chí có lúc, anh ấy nửa

đêm về, lại đi trước lúc tôi đi làm, nếu không thấy vị trí đôi dép lê ở cửa có

thay đổi, thì tôi cũng không biết anh ấy đã từng về nhà.

Có lúc, sau khi tôi dậy cũng có thể nhìn thấy anh ấy đang

bân rộn nấu ăn sáng trong bếp, dáng vẻ rất buồn cười, song thái độ lại rất cần

mẫn. Không biết từ lúc nào, cuối cùng tôi thấy áy náy trong lòng, xuống bếp làm

chút điểm tâm, từ đó trong bếp thường xuyên thấy bóng dáng bận rộn của hai người.

Chúng tôi hoàn toàn không giống cặp vợ chồng đã ly hôn, càng

giống như hai người đang sống cùng nhau. Cảm giác này khiến trong lòng tôi từ từ

thấy thả lỏng.

Hăng hái nửa tháng trời, bản hợp tác giữa Trung tâm Thương mại

Thanh Hoa và công ty Vĩnh Chính cuối cùng đã chính thức ký kết. Đây là vị khách

hàng đầu tiên của tôi, tuy còn chưa lấy được chi phiếu cuối cùng, nhưng trong

lòng cũng vô cùng vui mừng. Vốn dĩ đây chỉ là tâm tư của một nghiệp vụ viên nhỏ,

song hôm đó gặp Chu Chính ở thang máy, nghe được từ miệng anh ta hai từ chúc mừng,

tôi mới hiểu sâu sắc được rằng ngoài tiền bạc ra, sự thỏa mãn của việc được khẳng

định.

Trung tâm Thương mại Thanh Hoa là một trong những công ty

hàng hóa lớn nhất thành phố A, dịch vụ mở rộng đến toàn quốc, thậm chí ra cả nước

ngoài, ông chủ chính là một người Hoa gốc Mỹ. Hôm nay, Công ty Vĩnh Chính nhận

được giấy mời của Công ty Thương mại Thanh Hoa, mời Chu Chính tham gia tiệc rượu

kỷ niệm mười lăm năm tròn.

Theo tôi biết, kiểu xã giao giữa các công ty này, nếu là ông

chủ không đi, cũng sẽ sắp xếp một lãnh đạo cấp cao khác. Tôi không ngờ Chu

Chính lại bố trí tôi đi tham gia.

Anh ấy nói tôi từng nói chuyện về nghiệp vụ, không có tôi,

có lẽ Công ty Vĩnh Chính với quy mô này sẽ không thể xếp vào hàng ngũ được mời,

đây là một cơ hội mở rộng tầm mắt, để tôi học hỏi hơn.

Tôi hỏi anh ta, như vậy có thể là thiếu tôn trọng với khách

hàng không. Câu trả lời của Chu Chính lại là: Con người mạnh dạn bao nhiêu, thì

có chỗ đứng bấy nhiêu. Nếu tôi cho rằng địa vị của mình thấp hèn, thì như vậy sẽ

khiến người khác coi thường, nếu tôi cảm thấy mình có thể, thì có thể có được sự

tôn trọng tương tự.

Lại một lần nữa được anh ấy khích lệ, tôi lại mạnh dạn dùng

thẻ tín dụng, sắm cho mình một bộ đồ.

Hôm đó tôi trang điểm cho bản thân, ung dung xuấ