
ả lời bằng thứ tiếng Miến Điện
ngọng nghịu: “Em sẽ giúp anh bán nhiều hàng sang Đông Nam Á, càng kiếm nhiều tiền
hơn.”
Nói dứt lời, hai người hôn nhau ngấu nghiến.
***
Thành phố Lâm cách đó vài nghìn cây số chìm trong
ánh nắng chan hòa, cơn gió đầu mùa hè mát rượi. Nơi này và vùng nhiệt đới có thời
tiết nóng bức là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Vừa về đến nội thành, Quý Bạch liền nhận được điện
thoại của Cục trưởng, bảo anh cùng đi Công an tỉnh, tham gia cuộc họp công tác
của giám đốc Công an tỉnh.
Trong cuộc họp, Quý Bạch báo cáo thành quả của hành
động vây bắt vừa qua. Phó giám đốc phụ trách đối ngoại lên tiếng: “Theo một nguồn
đáng tin cậy, ‘anh Lỗ’ rất có khả năng đã trốn sang Miến Điện. Chúng tôi thông
qua văn phòng liên hợp tấn công tội phạm Trung Miến, liên lạc với phía cảnh sát
Miến Điện, đề nghị họ sớm bắt ‘anh Lỗ’ và giao cho chúng ta.”
Một phó giám đốc phụ trách mảng trinh sát hình sự
chau mày: “Nghe nói gần đây tình hình ở miền Bắc Miến Điện tương đối hỗn loạn,
hy vọng hành động truy bắt của bên đó có hiệu quả.”
Sau khi kết thúc cuộc họp, phó giám đốc Lưu Dĩnh nói
với Cục trưởng: “Bạn học, mời anh và Tiểu Quý đến văn phòng tôi nói chuyện.”
Thưởng thức chén trà xanh mà Lưu Dĩnh cất kỹ, Cục
trưởng cười híp mắt quay sang Quý Bạch: “Nói cho cậu biết, uống trà của cô ấy
không phải dễ đâu. Cô ấy khách sáo như vậy, làm tôi rất khó xử.”
Lưu Dĩnh cười ha hả, Quý Bạch cũng cười.
Sau đó, Lưu Dĩnh cất giọng chân thành với Cục trưởng:
“Nói thật với anh, dưới trướng anh có một cô bé tên Hứa Hủ, tôi rất tán thưởng
cô bé này, muốn điều cô bé về Công an tỉnh làm việc.”
Bàn tay đang cầm chén trà của Quý Bạch dừng lại, anh
nhướng mắt nhìn Lưu Dĩnh.
Cục trưởng cười cười: “Hứa Hủ và Diêu Mông là nhân
tài mà Cục chúng tôi đặc biệt chọn về. Vì chuyện này, tôi phải mời chủ nhiệm
khoa của bọn họ ăn cơm. Nếu cô điều người đi, đội ngũ của chúng tôi sẽ không đủ.”
Lưu Dĩnh: “Bạn học, đây là tôi nghĩ đến đại cục.
Trong tay tôi cũng có một nhân tài chuyên nghiên cứu tâm lý tội phạm, tên là
Dương Thanh Lâm, cũng là sư huynh của Hứa Hủ. Nếu Hứa Hủ lên tỉnh, tôi định để
hai đứa thành lập một phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm. Điều này giúp nâng cao
trình độ trinh sát hình sự của toàn tỉnh, có ý nghĩa rất quan trọng. Tôi cũng
đã hỏi qua giám đốc, ông ấy không có ý kiến.”
Cục trưởng nói: “Được thôi, về nguyên tắc tôi đồng
ý. Nhưng đội hình cảnh do Quý Bạch quản lý, cần hỏi ý kiến cậu ấy.”
Quý Bạch cười: “Ý tưởng của phó giám đốc Lưu rất có giá
trị. Tuy nhiên, tính cách Hứa Hủ tương đối cố chấp, cô ấy lại có tình cảm sâu nặng
với đội hình cảnh thành phố Lâm. Như vậy đi, khi nào về, tôi sẽ làm công tác tư
tưởng với cô ấy.”
Lưu Dĩnh xua tay: “Không cần cậu làm công tác. Tôi
còn chẳng rõ tâm tư của cậu hay sao? Không biết chừng cô bé vốn đồng ý, sau khi
bị cậu làm công tác tư tưởng tự dưng sống chết không muốn.” Chị ngừng lại, mỉm
cười: “Nếu hai người đã đồng ý về nguyên tắc, vậy thì đợi ý kiến của Hứa Hủ.
Tôi đã cử người đi thuyết phục cô bé rồi.”
***
Buổi chiều ở lại căn tin Công an tỉnh ăn cơm, trong
lòng Quý Bạch âm thầm nén một hơi thở.
Anh không mong Hứa Hủ đi Công an tỉnh, không hoàn
toàn vì sự tư lợi của bản thân. Nói một cách khách quan, Hứa Hủ có rất ít kinh
nghiệm thực chiến. Nếu tách rời tuyến đầu, chỉ ở trong phòng nghiên cứu, sẽ
không tốt cho sự phát triển lâu dài của cô.
Hơn nữa, hai người vẫn chưa xác định mối quan hệ
tình cảm. Công an tỉnh là nơi như thế nào? Ở đó tụ tập tương đối nhiều trẻ ranh
mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát, là nơi sói nhiều thịt ít.
Vừa ngồi vào vị trí, anh lặng lẽ gửi tin nhắn ở dưới
gầm bàn: “Bất cứ chuyện gì cũng đợi tôi về rồi quyết định.”
Một lúc sau, Hứa Hủ vẫn không nhắn lại.
Quý Bạch âm thầm bỏ điện thoại vào túi. Anh vừa tùy
tiện gắp vài miếng, liền nghe thấy phó giám đốc Lưu cười nói với Cục trưởng ở
phía đối diện: “Hai đứa rất thích hợp...”
Quý Bạch mỉm cười hỏi: “Thích hợp gì cơ?”
Cục trưởng đưa mắt nhìn Quý Bạch, miệng nói với Lưu
Dĩnh: “Hứa Hủ rất xuất sắc, trong Cục chúng tôi cũng có mấy cậu đang theo đuổi
cô bé. Cô làm lãnh đạo, sao còn tham dự vào chuyện của tụi trẻ?”
Lưu Dĩnh: “Đây đâu gọi là tham dự? Anh chưa gặp
Thanh Lâm bao giờ nên không biết, đó là một cậu bé rất lương thiện, chính trực
và xuất sắc. Cậu ấy và Hứa Hủ là bạn học ba năm ở trưởng cảnh sát, tình cảm rất
tốt.” Nói xong, chị cười cười: “Tôi cũng nói với Thanh Lâm rồi. Tục ngữ có câu
‘nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng trước’. Hôm nay nếu cậu ấy không thể thuyết
phục Hứa Hủ chuyển lên Công an tỉnh, tương lai đừng có hối hận.”
Vài phút sau, Quý Bạch mỉm cười đứng dậy: “Hai vị
lãnh đạo ăn từ từ, tôi có chút việc xin đi trước.”
Lưu Dĩnh dõi theo Quý Bạch, hỏi Cục trưởng: “Hôm
nay, cậu ta hình như hơi lạ thường.”
Cục trưởng cười cười: “Cậu Thanh Lâm của cô, chỉ e
sinh không đúng thời.”
***
Sau khi cùng Đại Hồ và Diêu Mông về Cục Cảnh sát, Hứa
Hủ bận rộn giải quyết công việc tiếp theo của vụ án. Đám hình cảnh mấy ngày
không gặp nên n