
ập.”
“Sau đó thì sao?”
“Đây chính là vấn đề mấu chốt, Lý Điềm Điềm mất tích một tuần
trước. Trong thời gian này, chúng ta điều một lực lượng lớn lùng bắt hắn. Hầu
như mọi ngả đường trong thành phố đều xuất hiện cảnh sát mặc thường phục tuần
tra. Hệ thống giám sát của cảnh sát giao thông cũng phát huy hết tác dụng. Nếu
hung thủ là Phùng Diệp, làm sao hắn có thể thoát khỏi mạng lưới tìm kiếm dày đặc
của chúng ta, để thực hiện những hành vi phức tạp như theo dõi và bắt cóc?
Hơn nữa, dựa theo suy đoán của anh lần trước, hung thủ có thời
gian nhàn rỗi, có ô tô và một ngôi nhà riêng. Phùng Diệp bị cảnh sát Hồng Kông,
Trung Quốc và cả hình cảnh quốc tế truy nã. Dù có trốn về thành phố Lâm, chắc hắn
cũng rất khốn cùng, khó có khả năng gây án đâu vào đấy như vậy. Do đó, bây giờ
em nghiêng về nhận định, hung thủ là người khác.
Bất kể động cơ của hắn khi mô phỏng Phùng Diệp là gì, hắn
cũng thành công trong việc làm nhiễu loạn cuộc điều tra của chúng ta.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lão Ngô và các trinh sát vây
quanh bọn họ. Hứa Hủ nói dứt câu, mọi người gật đầu đồng tình. Mọi người đều là
cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, sau nhiều ngày tìm kiếm không có kết
quả, mọi người đều có cảm nghĩ như cô.
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ: “Giá trị lớn nhất của vụ án Phùng Diệp
đối với em là giúp em tìm hiểu tâm lý gây án của hung thủ. Chúng ta không thể
giả định Phùng Diệp là hung thủ, mà nên coi đây là một vụ án và hung thủ hoàn
toàn mới. Hơn nữa, vật chứng mới là căn cứ xác định tội phạm quan trọng nhất. Mọi
người hãy xem đi.”
Tất cả đều ngây người, Quý Bạch cúi đầu quan sát mặt đất. Đất
ở chỗ này tương đối tơi xốp, có nhiều phiến lá rụng. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ
nhàng gạt lá lụng, trên nền đất xuất hiện dấu chân rõ ràng.
Các trinh sát vô cùng phấn chấn.
Việc kiểm tra dấu chân được hoàn tất nhanh chóng. Quý Bạch
lên tiếng: “Hung thủ đi giày số 42, trong hồ sơ của Phùng Diệp là số 44.”
Có người cất giọng nghi hoặc: “Liệu có phải hung thủ để lại
dấu chân giả, đánh lạc hướng chúng ta?”
Lão Ngô ngồi xổm xuống quan sát dấu chân: “Không đâu. Đầu
tiên, sếp đã ra lệnh phong tỏa tin tức vụ án Bạch An An. Hung thủ không biết
chúng ta đã phát hiện ra thi thể nạn nhân đầu tiên, nên không cần thiết cố ý lừa
bịp. Thứ hai, theo độ sâu của dấu chân này, có lẽ là vác đồ vật nặng, dấu chân
vừa vặn hướng về chỗ thi thể. Do đó, dấu chân này là của hung thủ khi vác thi
thể tới đây. Nơi này lá rụng nhiều, hung thủ nhất thời không phát giác nên mới
để lại dấu chân quý giá như vậy.”
Đội hình cảnh về đến thành phố đã là nửa đêm. Tuy vẫn chưa
xác định thân phận của hung thủ nhưng ít nhất loại trừ khả năng Phùng Diệp gây
án, đồng thời có chút manh mối về tội phạm nên mọi người đều tỏ ra phấn khởi.
Về đến Cục Cảnh sát, Quý Bạch nói với Triệu Hàn: “Chú hãy
thông báo với Diêu Mông một tiếng, bảo cô ấy không cần lo lắng nữa.”
Mọi người gật đầu, nói tuy Diêu Mông đã rời khỏi đội cảnh
sát, nhưng nếu trở thành mục tiêu của tên sát thủ biến thái, cô gái nhỏ rất
đáng thương. Bây giờ cô đã có thể yên lòng.
Lúc Triệu Hàn gọi điện thoại đến, Diêu Mông đang ở nhà của
Lâm Thanh Nham, cô và Lâm Thanh Nham đã ngủ say. Nhìn thấy số điện thoại của Cục
Cảnh sát, Diêu Mông rời khỏi phòng ngủ, thuận tay khép cửa, đi thẳng tới huyền
quan (*) ở phòng khách mới bắt máy.
(*) Huyền quan: khu đệm từ cửa chính đi vào phòng khách.
“Diêu Mông, bọn anh đã xác định hung thủ không phải là Phùng
Diệp, có lẽ hắn chết thật rồi, em không cần lo lắng.” Triệu Hàn nói.
Diêu Mông im lặng một giây, mỉm cười: “Thế thì tốt, em có thể
yên tâm rồi. Các anh làm thế nào để xác định?”
Bởi vì Diêu Mông là đối tượng bảo vệ trọng tâm, Triệu Hàn
không cần che giấu cô, anh nói nhỏ: “Cỡ giày không đúng.”
Diêu Mông ngẫm nghĩ: “Phùng Diệp là số 44.”
Triệu Hàn: “Đúng, hung thủ là số 42, em nhớ giữ bí mật đấy
nhé.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông đứng ở huyền quan một lúc.
Trái tim treo lơ lửng nhiều ngày, cuối cùng cũng quay về vị trí cũ. Vừa ngẩng đầu,
cô liền nhìn thấy giá để giày xếp đầy giày dép của cô và Lâm Thanh Nham. Vừa
nghe Triệu Hàn nhắc đến cỡ giày, Diêu Mông vô thức để ý đến những đôi giày đàn
ông trên giá: Cũng là số 42.
Diêu Mông phì cười, cô cảm thấy bản thân quá căng thẳng. Cô
lặng lẽ đi vào phòng ngủ nằm xuống giường. Lâm Thanh Nham phát giác ra động
tĩnh từ trong giấc ngủ say, anh ta trở mình, ôm cô từ phía sau.
Cũng trong đêm hôm đó, Hứa Hủ được Quý Bạch đưa về nhà nghỉ
ngơi, rồi anh quay lại Cục Cảnh sát làm việc. Đến lúc tờ mờ sáng, Quý Bạch nhận
được điện thoại của Hứa Hủ: “Anh nói đúng, chúng ta nên coi đây là vụ án mới
hoàn toàn để điều tra nghiên cứu. Bây giờ em đã có chân dung sơ bộ về tội phạm.
Em nghĩ, có thể điều tra ra hắn trong cả thành phố Lâm.”
Lúc gọi điện thoại cho Quý Bạch, Hứa Hủ đã bắt xe đến Cục Cảnh
sát. Bây giờ, trời đã tờ mờ sáng, không khí giá lạnh, xung quanh phảng phất được
bao trùm một lớp sương mù dày đặc. Hứa Hủ chậm rãi đi từng bước lên tầng trên,
từ xa đã nhìn thấy Q