
c.
Ngắm bờ mi rông rung, gương mặt đỏ
ửng của nàng, tôi vừa cắn môi nàng vừa thầm nghĩ: Nàng quyến rũ hơn sự tưởng tượng
của mình.
Tôi giết người trong cả một học
kì sau khi xác định mối quan hệ với Diêu Mông.
Đây là một cảm giác rất kì lạ, phảng
phất một bộ phận của cơ thể được thỏa mãn, khát vọng giết người không còn mãnh
liệt như trước. Mỗi lần tôi ôm Diêu Mông, hôn nàng, vuốt ve nàng, cởi hết quần
áo của nàng đặt trên ghế sofa nhỏ ở nhà tôi, hay dỗ dành nàng nắm bộ phận đàn
ông của tôi, để tôi bắn ra trên thân thể nõn nà của nàng, tôi cảm thấy kích
thích vô cùng. Cảm giác này không thua cảm giác ghiết người là bao.
Chỉ đáng tiếc Diêu Mông luôn giữ
phòng tuyến cuối cùng, không cho tôi tiến vào. Bất kể tôi liếm toàn bộ cơ thể
nàng, nàng cũng không đồng ý.
“Phùng Diệp, đây là giới hạn của
em.” Nàng nói rất nghiêm túc. “Anh khỏi cần nghĩ, cũng không được phép dỗ ngọt
em. Nếu anh bắt ép em, em sẽ đi kiện anh tội cưỡng dâm. Vì vậy, anh hãy từ bỏ ý
định đó đi!”
Công nhận Diêu Mông tàn nhẫn thật.
Tôi còn phải thi đại học, hơn nữa tôi tin chắc nàng có thể làm chuyện đó. Tuy
nhiên, nhiều năm sau, tôi đã có thể bù đắp đáng tiếc này. Của tôi cuối cùng vẫn
thuộc về tôi, Diêu Mông không thể thoát thân.
Ở bên nahu lâu ngày mà Diêu Mông
vẫn không chịu cho tôi, khiến tôi lại càng ngứa ngáy chân tay.
Một ngày, thời tiết u ám như
gương mặt người chết. Tôi đi vòng vòng trên phố mấy lượt cũng không tìm thấy mục
tiêu thích hợp. Về nhà vào lúc chạng vạng tối, tôi hơi ủ rũ. Nhưng vừa vào nhà,
tôi liền thấy Diêu Mông dụi mắt, từ ghế sofa đứng dậy: “Sao anh về muộn thế, em
đợi anh lâu rồi.”
Cảnh tượng trước mắt đẹp đẽ vô
cùng. Cả căn phòng được chiếu sáng bởi ngọn đèn vàng dịu dàng. Diêu Mông mặc bộ
váy màu đỏ, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng. Mái tóc đen giống dải
lụa lấp lánh dưới ánh đèn.
Tôi nhìn nàng từ từ tiến lại gần,
dục vọng như ngọn cỏ dại điên cuồng nảy nở trong thân thể. Lúc đó, tôi cũng
không phân biệt là loại dục vọng nào. Tôi nghĩ loại nào cũng là sự chiếm hữu.
Tôi liền bế Diêu Mông đi vào
trong: “Tiểu Mông, anh sẽ cho em một đời cả đời khó quên.:
Ai ngờ nàng ngượng ngùng đẩy người
tôi: “Anh đừng nói nữa!”
Nàng vừa dứt lời, tỏng phòng ngủ
truyền đến tiếng cười khẽ. Cánh cửa bị đẩy ra, mấy người bạn học ôm bụng cười,
trong đó một người bê chiếc bánh ga tô sinh nhật trên cắm đầy ngọn nến.
Diêu Mông bối rối vùi mặt vào ngực
tôi: “Em gọi các bạn đến chúc mừng sinh nhật anh… Ai bảo anh nói linh tinh.”
Thì ra là vậy. Diêu Mông kéo tôi
ngồi giữa đám bạn học, trước chiếc bánh ga tô.
“Mau cầu nguyện đi.” Đôi mắt đen
láy của nàng nhìn tôi chăm chú.
Trong cuộc đời tôi chưa từng được
ai chúc mừng sinh nhật. Bố mẹ câm điếc chẳng có thời gian và tâm tư làm chuyện
đó. Không hiểu sao Diêu Mông biết được ngày sinh của tôi, cũng coi như nàng có
lòng với tôi.
Tôi ôm chặt eo nàng: “Tôi hy vọng
mãi mãi ở bên Diêu Mông.”
Các bạn học ồ lên, viền mắt Diêu
Mông ươn ướt: “Đồ ngốc, nguyện vọng nói ra miệng sẽ không linh nghiệm.”
Tôi cúi đầu hôn nàng: “Không sao,
anh tin sẽ linh nghiệm.”
Anh sẽ không giết em, chúng ta có
thể mãi mãi bên nhau.
Chuyện chia tay đến nhanh hơn dự
liệu, nhưng tựa hồ là lẽ dĩ nhiên. Có lẽ các bạn trai của các nữ sinh khác đều
nhiều tiền hơn tôi, bọn họ có thể mời bạn gái đi xem phim, ăn chocolate hay mua
váy áo cho bạn gái, còn tôi chỉ có thể đưa Diêu Mông đi dạo mấy vòng công viên. Cũng có thể vì nàng thường
xuyên ra vào nhà tôi, gặp bố mẹ câm điếc ngơ ngơ và gian nhà tồi tàn của tôi,
khiến sự chán ghét tích lũy ngày càng nhiều trong lòng nàng. Hoặc giả vì cô chủ
nhiệm tận tình khuyên bảo, thậm chí nghiêm khắc răn đe, khiến nàng dao động…
Thật ra tôi chẳng hề bận tâm, tôi
nói với cô chủ nhiệm: “Em rất nghiêm túc trong chuyện yêu đương, em sẽ không để
ảnh hưởng đến thành tích học tập, em sẽ không chia tay bạn ấy.”
Cô chủ nhiệm nói: “Diêu MÔng đã đồng
ý chia tay em. Học kì này, thành tích của
em ấy tụt dốc nghiêm trọng. Em không nghĩ đến bản thân, cũng nên nghĩ cho em ấy.
Lúc tôi quay về lớp học, Diêu
Mông đang nằm bò xuống bàn, khóc nức nở. Xung quanh có mấy bạn nữ an ủi nàng.
Tôi tiến lại gần, ngồi xuống phía đối diện, cả lớp dồn mọi ánh mắt về phía
chúng tôi.
“Đừng khóc nữa.” Tôi vuốt tóc nàng. “Tiểu Mông, tình yêu của
anh dành cho em không bao giờ thay đổi. Đợi vài năm nữa làm nên sự nghiệp, anh
sẽ quay về tìm em.”
Diêu Mông càng khóc ác hơn, nhưng
nàng không có bất cứ hành động níu kéo tôi. Tôi cảm thấy phản ứng của nàng hoàn
toàn bình thường, đây mới là Diêu Mông của tôi. Nhưng chắc nàng không hiểu, câu
nói vừa rồi xuất phát tự đáy lòng. Tôi không có kiên nhẫn lại bỏ ra vài năm để
tìm kiếm cô gái hợp khẩu vị như nàng.
Sau đó, cuộc đời của tôi thay đổi
một cách triệt để. Bố mẹ câm điếc tiết lộ bọn họ không phải cha mẹ ruột của
tôi. Ở lại thành phố Lâm tương đối vô vị, hơn nữa tôi cũng không thể tiếp tục
ghiết người. Do đó tôi quyết định thi đại học Hồng Kong, nhân tiện tìm kiếm người
thân, để xem bố mẹ ruột củ