
hòng tựa hồ có thêm hơi thở sạch sẽ dịu dàng.
Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông, phá vỡ bầu
không khí tĩnh lặng. Hứa Hủ nhướng đôi mắt đen láy về bên này, Quý Bạch chạm mắt
cô trong một giây. Sau đó anh bắt điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Là Thư Hàng gọi đến. Trước khi bay về Bắc Kinh, anh
đã gọi điện cho Thư Hàng thông báo tình hình. Thư Hàng cũng tốt nghiệp đại học
H như Diệp Tử Tịch. Anh ta lại có mối quan hệ rộng rãi, có sự giúp đỡ của anh
ta, hiệu suất công việc sẽ càng cao hơn.
Thư Hàng là người thông minh, anh ta chỉ nói ngày
mai sẽ đưa Quý Bạch đi đại học H, chứ không hỏi nhiều lời. Sau đó, anh ta cười
hì hì, kêu Quý tam ra ngoài uống rượu.
Quý Bạch đương nhiên từ chối: “Tớ không có thời
gian, các cậu cứ chơi đi.”
Thư Hàng đời nào chịu bỏ qua: “Ra ngoài đi, một khắc
đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cậu bớt cung cúc tận tụy một ngày, nhân dân cũng sẽ
tha thứ cho cậu.”
“Cuốn xéo.” Quý Bạch nói xong liền cúp điện thoại.
Hứa Hủ vốn khônH có ý định nghe trộm, nhưng cuộc trò
chuyện của bọn họ cứ lọt vào tai cô. Cô không khỏi bất nGờ khi nghe thấy ngữ điệu
không nghiêm túc của Quý Bạch bảo người khác ‘cuốn xéo’. Hứa Hủ lại ngẩng đầu,
thân hình cao lớn của Quý Bạch đang tựa vào thành ghế, gương mặt tuấn tú của
anh để lộ ý cười lười nhác, hoàn toàn khác bộ dạng nghiêm nghị thường ngày.
Thì ra đây là trạng thái của Quý đội trong cuộc sống
riêng tư.
Hứa Hủ cúi đầu, tiếp tục công việc của mình.
Ai ngờ vài phút sau, dưới lầu liên tục truyền đến tiếng
động cơ tạp loạn và tiếng còi xe ầm ĩ, vô số ánh đèn pha chiếu sáng trong đêm tối.
Nhà nghỉ nhỏ trở nên náo nhiệt trong giây lát. Có người hét lớn tiếng: ‘Anh
ba’, ‘anh ba’. Hình như đã có người nói trước với nhà nghỉ nên không ai ra ngăn
cản.
Chứng kiến cảnh tượng này, Quý Bạch bất giác phì cười.
Hứa Hủ không biết ‘anh ba’ chính là người ở trước mặt cô, tạp âm ở bên ngoài
cũng chẳng liên quan đến cô nên cô coi như không tồn tại.
Một lúc sau, có người gõ cửa.
Lúc Thư Hàng vào phòng, anh ta không khỏi ngạc nhiên
khi nhìn thấy Hứa Hủ. Anh ta biết Quý Bạch nhận một họG trò nữ, nhưng hai người
trước mặt mặc đồ thoải mái, cô gái đêm tối vẫn ở trong phòng của Quý Bạch...
Quý Bạch mỉm cười giới thiệu Hứa Hủ với Thư Hàng.
Thư Hàng trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ: ‘Tôi đã thấy rõ rồi đấy nhé’.
Hứa Hủ lên tiếng: “Quý đội, em về phòng trước đây.”
Quý 2ạch còn chưa gật đầu, Thư Hàng đã ngăn cô lại: “Cảnh sát Hứa, cô đừng bỏ
đi, người đến nơi này đều là khách, Bắc Kinh hoan nghênh cô...”
Bảo Hứa Hủ cùng một đám người xa lạ ‘đi dạo phố’ là
chuyện không thể. Nhưng Thư Hàng vốn rất tinh ranh, anh ta mồm mép đưa ra một
lý do vô cùng thuyết phục: “Cô không đi, lát nữa anh ba bị đám người đó chuốc
rượu say thì sao? Ngày mai còn điều tra vụ án thế nào được nữa? Bọn họ không hết
mình ủng hộ công việc của anh ba giống tôi. Có cô ở đó, bọn họ sẽ nể mặt phụ nữ,
hoặc nếu uốnG rượu, cô Gũng có thể đưa anh ba về, không ảnh hưởnG đến công việc
ngày mai.”
Nghe đến đây, Hứa Hủ nhìn Quý Bạch bằng ánh mắt dò hỏi.
Quý Bạch vốn không muốn đi, nhưng thấy bọn họ ầm ĩ đến tận nơi này, xem ra
không đi khônH xong, thôi thì lộ diện một cái rồi quay về.
Ngày mai phải điều tra vụ án, anh không thể uống rượu,
cũng chẳng có ai dám chuốc say anh, Thư Hàng chỉ là bịa chuyện. Có điều, anh sắp
đi chốn ăn chơi phồn hoa rực rỡ, để cô gái nhỏ một mình ở lại nhà nghỉ tồi tàn
này, anh bỗng nhiên có cảm giác... ngược đãi động vật nhỏ. Quý Bạch nhếch miệng
nhìn Hứa Hủ: “Đi ra ngoài cho đầu óc thư thả.”
***
Sau nhà nghỉ đỗ bốn năm chiếc xe ô tô, trong xe có rất
nhiều gương mặt trẻ trung. Nhìn thấy Quý Bạch đi xuống, đám người lập tức hoan
hô. Quý Bạch quan sát đám người này, có người anh quen, cũng có người xa lạ.
Anh mỉm cười chào hỏi mấy người quen rồi cùng Hứa Hủ lên xe của Thư Hàng.
Đoàn xe hùng dũng tiến về Thập Sa Hải, nhanh chóng tới
một quán bar bên bờ hồ. Nơi này bài trí theo phong cách cổ điển, ánh đèn tối mờ
mờ, rất yên tĩnh, trái ngược bờ bên kia. Thư Hàng đưa hai người đi thẳng vào
bên trong. Gần cửa sổ rèm châu có mấy người đàn ông đang ngồi. Họ đều mỉm cười
khi nhìn thấy Quý Bạch, đồng thời ngạc nhiên khi 2ắt gặp Hứa Hủ.
Một người ngập ngừng: “Chị dâu?”
Một người khác dè dặt: “Con riêng?”
Bọn họ vốn đang chơi bài, Quý Bạch đến nơi, có người
đứng dậy nhường vị trí cho anh. Quý Bạch không khách sáo, lập tức nhận lá bài,
châm một điếu thuốc. Sau đó anh quay đầu hỏi Hứa Hủ: “Em biết chơi không?”
Hứa Hủ lắc đầu: “Em không biết.”
Quý Bạch liếc Thư Hàng, Thư Hàng biết ý, gọi nhân
viên phục vụ mang một khay đồ ăn vặt, hoa quả và mấy quyển tạp chí cho Hứa Hủ.
Hứa Hủ ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế sofa xem tạp chí.
Chỗ Quý Bạch và Thư Hàng đều là những người tương đối
lớn tuổi và có địa vị. Đám người ngồi tản mát ở bên nGoài là tiểu bối. Quý Bạch
quan sát một lượt, thấy có cả thiếu niên mười mấy tuổi, liền hỏi một người bạn ở
bên cạnh: “Những người bạn nhỏ này ở đâu ra vậy?”
Người bạn có biệt hiệu Hầu Tử (*), là một người