The Soda Pop
Nếu Thời Gian Có Tên

Nếu Thời Gian Có Tên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323344

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

i phí sức thế?”

Dù sao sớm muộn gì cũng là của anh.

Kể cả người đeo nó cũng là của anh.

“Đừng có cười khả ố như thế với di vật của mẹ em!” Diệp Thái Vi không nghiền ngẫm câu nói không đầu không đuôi đó của anh, chỉ cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa, bực tức lao về phía Từ Trạm.

Từ Trạm nhanh tay nhanh mắt giấu chiếc vòng ra sau lưng, bước lùi về phía sau nhằm tránh đòn phản công của cô.

Người tính không bằng trời tính.

Ngồi xổm một lúc lâu, hai chân Diệp Thái Vi đã tê dại, vừa đột ngột đứng dậy đã cảm thấy như chân bị gông lại, lại thêm sự mệt mỏi tích tụ nhiều ngày, cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.

Hỏng, hỏng bét rồi!

Diệp Thái Vi trợn mắt nhìn tấm ga trải giường kẻ ca rô màu ngà, khóe môi có cảm giác âm ấm, chóp mũi đầy mùi hương của Từ Trạm.

Tư thế nữ trên nam dưới…Khuôn mặt hai người dán vào nhau…Khóe môi cũng gắn bó…

A a a a a a a………..

Diệp Thái Vi bật dậy như bị điện giật, chân thẳng đơ tại chỗ: “Đây, đây là chuyện ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn thôi!”

Trời ạ! Một tia sét phóng xuống đánh chết cô đi!

Từ Trạm nằm yên một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy dựa vào thành giường, khuôn mặt hồng hồng: “Mặc dù anh rất thích kiểu ngoài ý muốn như thế này, nhưng anh không thích tư thế này…Hay là, lần sau, đến lượt anh thử ở trên?”

Diệp Thái Vi hóa đá không nói được gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đã bị thiêu cháy đen sì rồi.

Thấy cô không nói câu nào, Từ Trạm nhíu mày, thỏa hiệp bằng giọng ấm ức: “Nếu như em thích tư thế này…cũng không phải là không thể…”

Hai tay anh vẫn đặt sau lưng, sắc hồng trên mặt vẫn chưa tan, nhưng dáng vẻ thì như đang miễn cưỡng.

Cả mặt cả tai Diệp Thái Vi đều đỏ như nung, cô trừng mắt nhìn người kia như nhìn quỷ, trong lòng rít gào mãi ba chữ…

Cho tôi chết! Cho tôi chết! Cho tôi chết!

Đêm đầu tiên ở “kí túc xá cho nhân viên”, vừa trải qua một tình huống xấu hổ, dù cả ngày mệt mỏi nhưng Diệp Thái Vi vẫn lạ giường nên mất ngủ, đến khi lơ mơ thì đồng hồ báo thức lại đổ chuông.

Chuyện phải đến thì vẫn sẽ đến.

Vừa tỉnh lại, cảnh tượng đáng xấu hổ chiều qua lại hiện lên trong đầu Diệp Thái Vi. Cô ngồi ngây người ở mép giường một lúc lâu rồi mới đưa mu bàn tay quệt môi như để lau đi độ ấm mơ hồ trong trí nhớ, sau đó máy móc đi súc miệng.

Nhìn gương đánh răng được một nửa, đột nhiên cô sửng sốt, một suy nghĩ xẹt qua đầu cô như tia chớp —— Dựa vào tính tình của Từ Trạm, sao anh có thể im lặng bỏ qua thời cơ này!

Nghĩ vậy, cô cảm thấy hôm nay khó sống rồi đây.

Dù sao thì Từ Trạm cũng là ông chủ của cô, là nguồn tiền nuôi ăn cả nhà cô, bây giờ lại thêm mối quan hệ tạm gọi là “bạn cùng nhà”, thật sự là ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ gặp, không thể đùa mà cũng không trốn nổi!

“Dù sao thì cũng không thể vì chuyện này bỏ việc đúng không?” Diệp Thái Vi nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.

Không phải chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?!

Dù sao, dù sao thì Diệp Thái Vi cô cũng là loại mặt dày có tiếng, nếu Từ Trạm vẫn cứ muốn dựa vào chuyện kia để giẫm đuôi cô, cô sẽ không để ý đến anh!

Sẽ không để ý đến anh nữa!

Chỉ cần một phía không có phản ứng thì người kia cũng chẳng còn thấy thú vị nữa, chỉ có thể im lặng mà thôi.

Diệp Thái Vi hít sâu vài hơi, xây dựng phòng tuyến tâm lý vững chãi, nắm chặt tay tự cổ vũ mình.

Đúng, cứ thế mà làm!

***

Diệp Thái Vi vác bộ mặt nhăn nhó xuống tầng dưới, yên lặng gật đầu tỏ ý chào hỏi với Từ Trạm, cũng yên lặng theo anh ra khỏi cửa và lên xe, lại yên lặng đi suốt dọc đường rồi xuống mua cà phê và đồ ăn sáng, cuối cùng yên lặng đến “Trà lư”.

Từ đầu tới cuối, biểu hiện của Từ Trạm phải nói là phối hợp cao độ, không hề nhắc một chữ nào đến tình huống bất ngờ khiến Diệp Thái Vi xấu hổ vào ngày hôm qua. Điều này khiến Diệp Thái Vi có chút áy náy, cô còn hoài nghi chính mình hình như đề phòng quá cao, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Sau khi cả hai yên lặng xử lý xong bữa sáng, cũng vừa lúc Giang Lạc đưa một đám người đến, Từ Ánh Kiều và vị hôn phu của cô ấy là Đoàn Vũ Phi cũng đến.

Giang Lạc gào lên với khí thế ngất trời: “Thu tiền thu tiền.”

Anh ta vừa dứt lời, đám nhân viên được huấn luyện bài bản nở nụ cười chuyên nghiệp, xếp thành một hàng, khiến Diệp Thái Vi trợn tròn mắt.

Cô bận rộn suốt mười ngày qua, nghĩ đến bao nhiêu vấn đề, nhưng lại quên mất vấn đề nhân viên phục vụ!

Quả nhiên, chỉ lo bao quát không thể thành công được…

Từ Trạm đánh giá từng người một, nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Lạc huých vai anh, đắc ý nói: “Từ khâu lựa chọn đến khâu đào tạo đều dựa trên tiêu chuẩn của ông đấy, tôi mà làm thì ông cứ yên tâm đi.”

“Đây là bạn tốt của em, Diệp Thái Vi.” Từ Ánh Kiều nói với ông chồng tương lai đang đứng bên cạnh.

Đoàn Vũ Phi mỉm cười giơ tay ra: “Chào em, anh là Đoàn Vũ Phi, chồng chưa cưới của Kiều Kiều. Gần đây vất vả cho em quá rồi, anh đã xem qua kế hoạch của em, rất sáng tạo.”

Chỉ có điều là chữ hơi xấu.

Đương nhiên, nửa sau là anh ta đang nói thầm trong lòng.

Diệp Thái Vi ngượng ngùng cười, khách sáo bắt tay đáp lễ: “Tại vì hơi vội nên không kịp đán