XtGem Forum catalog
Nếu Thời Gian Có Tên

Nếu Thời Gian Có Tên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323645

Bình chọn: 9.00/10/364 lượt.

éo léo chuyển đề tài: “Muốn thông qua vụ này để mở rộng quan hệ à?”

Mặc dù nhà họ Diệp năm đó không quá lớn mạnh, nhưng Diệp Thái Vi cũng đã từng được tham gia vào hoạt động xã giao của thương giới, cũng là một thành viên tích cực. Cho nên, có vài người đến đây ngày hôm nay cũng được coi là cố nhân của Diệp Thái Vi, hơn nữa cô lại là người lên kế hoạch cho trà hội, về tình về lý đều có thể xuất hiện.

Nhưng Diệp Thái Vi vẫn bị trở ngại tâm lý. Dù sao thì bảy năm nay cô chẳng có liên hệ gì với thế giới này, cô chưa từng nghĩ đến việc có một cuộc tái ngộ rầm rộ với những người này. Cô có lấy dũng khí đến cực hạn rồi cũng chỉ có thể tình cờ chạm mặt họ thì tươi cười chào hỏi vài câu mà thôi.

“Không ai nhớ anh cả.” Diệp Thái Vi rầu rĩ lắc đầu, bác bỏ lời anh.

“Ờ, không nhớ ‘tiện nhân’.” Từ Trạm gật đầu vẻ đã hiểu, còn vuốt vuốt tóc cô.

Anh không phải là “tiện nhân”, cho nên, cô rất nhớ anh.

Diệp Thái Vi không hiểu được thâm ý của anh, chỉ hơi kinh ngạc vì động tác của anh. Cô vô thức gạt tay anh ra, đầu óc chập cheng thế nào mà lại một câu khiến chính mình phải thấy xấu hổ: “Đừng, sẽ có thai đấy!”

Vừa nói xong cô đã hối hận rồi, quả thực chỉ muốn cắn đứt lưỡi đi cho xong. Oh no, để cho cô cháy thành cho đi cũng được!

Cô vốn là bất đắc dĩ, là do bị mẹ kế đuổi đến đây, đầu óc tê liệt nên không có suy nghĩ kĩ càng. Còn chưa nghĩ được nên đối mặt với anh thế nào, vậy mà người này vẫn cứ không ngừng trêu đùa, có tình tiết theo đuổi nào lại như thế không?!

Tuy năm đó cô thích anh trước, nhưng sau khi bị từ chối, nhận thức về tình yêu nam nữ của cô vẫn dừng lại ở thời điểm mười bảy tuổi, giờ phải đối mặt với sự “truy sát” của Từ Trạm, thật sự là luống cuống chân tay.

“Vậy sờ vài cái có thể mang song thai không nhỉ?” Nghe cô nói, Từ Trạm không nhịn được cười, lại cố ý đưa tay về phía cô, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô là lại mềm lòng.

Aiz, rõ ràng là đã quyết tâm ép cô nhận rõ chính mình, nhưng nhìn thấy cái vẻ ôm đầu trốn tránh như chuột của cô là lại không đành lòng ép buộc cô.

“Thôi, không trêu em nữa. Đừng có chạy lung tung, hôm nay Giang Lạc ăn nên làm ra, tối nay đòi mở tiệc ăn mừng đấy.”

Diệp Thái Vi nhìn anh bằng ánh mắt như tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm tình dần ổn định lại: “Cảm ơn khách hàng à?”

Nếu có buổi cảm ơn khách hàng, cô sẽ không đi. Có thời gian rỗi chi bằng ở một mình, ổn định lại tâm trạng thì hơn.

Xa xa, Giang Lạc vẫy tay gọi hai người, Từ Trạm không làm được gì hơn là nói ngắn gọn: “Không, toàn người nhà cả.”

Giờ mới là ngày khai trương, cảm ơn khách hàng cái gì chứ?

Nói xong, anh liếc nhìn cô một cái rồi chậm rãi đi về phía Giang Lạc.

***

Nếu đã được thông báo có tiệc vào buổi tối, thì Diệp Thái Vi cũng không chốn được, đành lặng lẽ lên một góc ở hành lang, ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh lan can.

Cảnh xuân tốt đẹp, gốc đào dựa ở chân tường đã trổ lá mơn mởn, đơm nụ xinh xinh. Dưới ánh mặt trời, trông nó như một bức tranh sinh động, không quá phức tạp, không quá diễm lệ, chỉ thanh thuần, dìu dịu ngấm vào tim người xem.

Cảnh sắc này thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như thời gian bảy năm qua đi. Cũng rất trầm lặng, trầm lặng như những việc Từ Trạm đã làm trong suốt bảy năm qua.

Trầm lặng như vậy, kín đáo như vậy, và phải đợi đến lúc mùa mới phô bày dưới ánh nắng trời quang.

Cho nên, sự khác thường gần đây của Từ Trạm, liệu có giống như nụ hoa kia, là vì đã đến mùa nên không còn giấu kín nữa, mà hoàn toàn phô bày?

Kỳ thực cô không quá tin vào lời dì Tố nói, mặc dù dì nói rất hợp tình hợp lý.

Đúng, cô hèn nhát, cô nhu nhược, cô không tự tin.

Nhưng, cô tự biết.

Cô không phải là cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta ái mộ, cũng không phải cô gái thông minh khéo léo khiến người ta muốn chiếm làm của riêng, từ trong ra ngoài, cô không có chỗ nào hơn người, không hề có.

Cho nên như dì Tố nói, nếu không phải vì tình yêu, tại sao Từ Trạm lại thầm lặng ở bên cô như không khí trong suốt bảy năm?

Song Thư nói, Từ Trạm hao tâm tổn sức là vì muốn bảo vệ Diệp Thái Vi.

Dì Tố nói, Từ Trạm động lòng với Diệp Thái Vi.

Cả hai người đều khinh thường sự tự ti của cô, điều này khiến cô cảm thấy không công bằng.

Thật sự không công bằng.

Vì quan tâm nên sẽ bị rối loạn, Từ Trạm đã phong tỏa trái tim Diệp Thái Vi, hai người kia không hiểu tâm trạng của cô khi bị từ chối thẳng thừng, họ không hiểu. Sự mất mát đó vẫn tồn tại trong lòng cô, khiến cô mãi không thể bước ra một bước để “thử một lần nữa”.

Bởi có hồi ức bị từ chối, nên cô vẫn không dám dễ dàng tin tình cảm Từ Trạm dành cho mình là tình yêu.

Nếu như anh cũng yêu cô, tại sao năm đó lại từ chối cô thẳng thừng như vậy?

“Sao lại trốn một mình ở đây?”

Tiếng nói ôn hòa ở phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ lan man của Diệp Thái Vi.

“Tô Gia Dương?” Diệp Thái Vi ngoái lại nhìn, lập tức đứng dậy và cười, “Hoan nghênh cậu đã đến.”

Dáng vẻ đúng là của chủ nhà.

Tô Gia Dương thong thả bước tới, nụ cười có vẻ cô đơn: “Nếu cậu không vội, ngồi xuống nói chuyện một lúc nhé?”

“Ừ được.” Diệp Thái Vi nhoẻn miệng cười.

Hai người ngồi song so