
trong bầu không khí hài hòa này, Điền Văn vô tình hỏi một vấn đề không hề hài hòa chút nào: “Hai người định khi nào kết hôn?”
Từ Ánh Kiều và Giang Lạc đưa mắt nhìn hai nhân vật chính, chỉ thấy Diệp Thái Vi im lặng trong nháy mắt, còn vẻ mặt phấn khởi của Từ Trạm lặng lẽ đông lại.
Đúng là không mở bình thì sao biết trong bình có gì.
Trước đó hai người bỗng dưng cãi nhau chỉ vì Diệp Thái Vi không chịu về gặp bố mẹ Từ Trạm, rồi hai người đều chọn cách lui một bước, ăn ý không đề cập đến việc này, coi như vấn đề không tồn tại.
Nhưng vấn đề này không phải là tồn tại, mà là thật sự tồn tại.
Hai người không phải những người có lối sống đặc biệt, giá trị quan vẫn tuân theo quy chuẩn phổ biến của xã hội – nếu mối tình này không được bố mẹ chúc phúc và chấp nhận, cho dù có bền chặt keo sơn cũng không phải là viên mãn.
Mà một mối tình không viên mãn, liệu có thể đi đến hạnh phúc cuối cùng.
Đại khái là chính vì đạo lý đó, càng là người xem trọng thì lại càng bước đi gian nan. Diệp Thái Vi hiểu rất nhiều đạo lý, vì thế càng không có dũng khí đến gặp bố mẹ Từ Trạm. Dù sao thì thực tế cũng đã nảy sinh vấn đề đó, không phải nói vài ba câu là có thể viên mãn được.
Đối với sự sợ hãi và né tránh của cô, trong lòng Từ Trạm cũng không thoải mái. Có điều, qua vụ cãi nhau lần trước, anh không nỡ tranh cãi với cô nữa, vì thế chỉ có thể yên lặng gặm nhấm nội thương trong lòng, không hề nhắc đến chuyện này nữa.
Hiện tại, Điền Văn vô tình gợi ra đề tài này, tương đương với việc một bước giẫm trúng quả mìn, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Thế cục nguy hiểm, hai bên đương sự cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong phút nhất thời, chẳng ai dám tiếp câu chuyện.
Giang Lạc thấy bầu không khí khác thường liền lập tức nhận sứ mệnh, gánh lấy trách nhiệm nặng nề của “biệt đội cứu hỏa”, “Khi nào kết hôn không quan trọng, quan trọng là…kết hôn với ai. Nếu Tiểu Diệp Tử đến cuối cùng không gả cho Từ Trạm, thì tôi không dám tưởng tượng ra tôi sẽ có kết cục gì.”
Điền Văn bị gây chú ý, trong nháy mắt đã quẳng vấn đề vừa rồi ra đằng sau, tò mò truy vấn: “Liên quan gì đến ông? Nếu Tiểu Diệp Tử không gả được cho Từ Trạm thì chẳng lẽ cần ông phụ trách?”
Từ Ánh Kiều cũng cảm thấy lạ: “Đúng thế, anh Lạc, liên quan gì đến anh cơ chứ?”
Giang Lạc đón được ánh mắt cảnh cáo của Từ Trạm, nhưng vẫn không sợ chết mà đắc ý rung đùi, nói một cách êm ru: “Có nhớ bữa tiệc tiễn tôi ra nước ngoài năm đấy không? Đúng là một hồi ức bi thảm.”
Thấy ánh mắt của mình không có hiệu quả, Từ Trạm đành lên tiếng ngăn lại: “Đừng có nói linh tinh.”
Từ Ánh Kiều đồng thanh với Điền Văn: “Không cúi đầu trước thế lực hung tàn!”
Nếu đã nói thì phải nói cho hết, bọn tôi làm chỗ dựa cho cậu.
“Bi thảm đến mức nào?” Giọng điệu Diệp Thái Vi nhẹ tênh, không hề có vẻ đồng cảm.
Còn dám nói sao, chính vì bữa tiệc tiễn biệt quỷ quái đó của anh ta mà lời bảy tỏ cô chuẩn bị tỉ mỉ đã đổ sông đổ bể, anh ta có thể thảm hại hơn cô không?
Giang Lạc quyết đoán cầm lấy chiếc đũa, gõ gõ lên bàn, tổng kết một cách vô cùng đau đớn: “Đấy quả là “ăn một bữa cơm mà gần như hố lửa”! Mấy người không biết Từ công tử hào hoa phong nhã này mà đánh người thì thâm độc cỡ nào đâu, trước khi lên máy bay mà tôi còn bị cậu ta đánh đến nội thương đấy!”
Oan, oan quá mà.
Anh ta chọn ngày cũng sớm quá đi, còn những hai tháng nữa mà đã triệu tập mọi người đến làm tiệc tiễn mình, cái này có quá đáng không?
Lúc thông báo, rõ ràng Từ Trạm cũng không từ chối mà!
Kết quả là hai tháng sau bị đánh một trận chả hiểu ra làm sao, đúng là oan ức kinh khủng.
Diệp Thái Vi ngây ngẩn, điều đáng sợ chính là, Từ Trạm mà lại đánh nhau!
Từ Trạm ấy mà, lúc nào cũng hành động có chừng mực, bình thản như không có gì, vậy mà lại có lúc kích động đi đánh nhau như lũ choai choai?
Chuyện cũ năm xưa bị nhắc lại, Từ Trạm không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt không chút thay đổi, đầu nghiêng về một bên.
“Từ từ đã, chuyện đó với chuyện hai người họ không thể lấy nhau được có liên quan gì?” Từ Ánh Kiều khôi phục tinh thần, bắt chính xác được điểm đáng ngờ.
“Rất liên quan là đằng khác!” Giang Lạc làm như lệ rơi đầy mặt, “Sau này tôi mới biết, thì ra vì bữa tiệc đó mà cuộc hẹn của một cô gái nhỏ bị lỡ, lại vô cớ phát sinh chút chuyện xấu, vì thế người nào đó tính sổ trên đầu tôi!”
Thật ra phải mấy năm sau khi về nước, Giang Lạc mới dần dần hiểu mình gây họa gì. Có điều, ngay từ đầu anh ta đã biết mình bị đánh là vì một cô gái, đến gần đây khi tra ra manh mối chuyện của Từ Trạm và Diệp Thái Vi, anh ta mới liên hệ Diệp Thái Vi với cô nàng năm xưa khiến anh ta bị ăn đòn.
Người kia chắc chắn là Tiểu Diệp Tử, không chạy đi đâu được! Nhiều năm như vậy mà Từ Trạm chỉ dây dưa không rõ ràng với một người con gái duy nhất là cô.
Diệp Thái Vi không nhịn được, nhếch khóe môi và trêu chọc: “Nói thế thì, thật ra anh cũng…đáng thông cảm lắm.”
“May là giờ cô rơi vào tay cậu ta rồi đấy, nếu không thì không biết là cậu ta còn điên khùng thành cái dạng gì nữa.” Giang Lạc than thở, “Nhưng tôi cảm thấ