Insane
Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối

Nếu Tình Yêu Chưa Từng Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321054

Bình chọn: 8.5.00/10/105 lượt.

h, “Có phải con nói sai không bố? Hình như mẹ giận thì

phải.”

Hướng Đình xoa đầu Tiểu Quai, “Không phải đâu, mẹ không khỏe thôi mà, con

đừng lo.”

Tiểu Quai gật đầu.

Hướng Đình đi ra thấy Lê Khê đứng ở ban công gió lùa lạnh buốt, anh lại gần

bảo, “Khuya rồi, cô về nhà đi.”

Cô đứng đó không động đậy.

“Tiểu Quai tạm thời chưa thể ra viện, tôi đưa cô về trước vậy?”

Cô vẫn không nói gì, cũng không động đậy.

“Cô muốn thế nào, chí ít cũng phải nói một lời chứ!”

Cô chỉ đứng im yên lặng.

Hướng Đình cau mày, vươn tay kéo cô, “Lê Khê, tôi đang nói chuyện với

cô.”

“Ừ.” Giọng phát ra nghèn nghẹn âm mũi.

Anh than thở, “Rốt cuộc cô có nghe thấy lời tôi nói không?”

“Nghe thấy.” Giọng cô có phần không kiên nhẫn.

Hướng Đình khoanh tay trước ngực, “Cô nghe thấy mà còn như vậy?”

Cô lại không đáp trả.

Anh nhìn cô cứ ngang bướng thế, quả thực cười khổ không biết làm sao.

“Chỗ này gió mạnh, cô muốn đứng cũng nên chọn chỗ thích hợp chứ?”

“Liên quan gì đến anh? Ai cần anh lo cho tôi? Tôi và anh có quan hệ gì

à?”

Cô đứng bất động ở đó, chẳng hiểu vì sao, chỉ cảm thấy tâm trạng không thoải

mái.

Hướng Đình nhìn cô một lúc rồi lên tiếng, “Vậy cô cứ đứng đi!”

Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, bất động thì vẫn bất

động, có điều trong lòng len lỏi một tia ấm ức.

Hướng Đình gọi y tá đến rút kim truyền dịch, Tiểu Quai làm nũng đòi ăn này

nọ, anh thật chẳng biết làm sao.

Khi anh đi ra Lê Khê vẫn đứng ở chỗ cũ.

Anh đành dỗ, “Cô vào chơi với Tiểu Quai đi, tôi đi mua đồ ăn cho bé.”

Cô không phản ứng.

Rốt cuộc thái độ của cô chọc giận anh, anh kéo cô lại, “Lê Khê, cô đang cáu

kỉnh cái gì?”

Thật đúng là hai mẹ con, đều có thể giày vò anh như thế.

“Không cần anh phải lo.”

Anh kéo cô về phòng bệnh, cô dùng sức giãy ra, sống chết không chịu theo anh.

Hướng Đình cũng nổi giận, không lôi được cô đi thì không chịu thôi. Tay cô bị

siết đỏ ửng nhưng nhất quyết không nghe lời, dùng tay kia giữ lấy ghế dựa trên

hành lang, kiểu gì cũng phải làm trái ngược với anh.

Hai người giằng co như vậy một lúc, tóc cô hơi rối, sắc mặt cũng ngày càng

xấu, nhưng cô cứ khăng khăng túm ghế, bộ dạng tuyệt đối không chịu thỏa

hiệp.

Hướng Đình buông tay, cô nhất thời không chú ý nên bị ngã.

Anh nhìn cô, vẫn chưa cảm thấy hết giận, quả thật là đang tra tấn anh.

Lê Khê vừa ngã xuống đất, nước mắt lập tức trào ra.

Anh vốn định mặc kệ, nhưng thấy tay cô ôm bụng, chung quy không nhịn được mở

miệng hỏi, “Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”

“Không cần anh lo.”

Hướng Đình nhìn gương mặt trắng bệch của Lê Khê, vội vàng bế cô lên chạy đến

phòng khám.

Đứng cạnh cô, anh chờ bác sĩ chẩn đoán.

“Không có gì, chẳng qua cơ thể mẹ không khỏe, ăn uống lại không điều độ nên

bị thiếu dinh dưỡng.” Nói tới đây, bác sĩ nhìn Hướng Đình, “Làm chồng thì nên

quan tâm nhiều hơn đến vợ mình, tình trạng bây giờ của cô ấy có thể dẫn đến đẻ

non, muốn giữ đứa bé thì phải chăm sóc cô ấy cho tốt.”

Hướng Đình đờ người nghe bác sĩ nói, anh cứ tưởng đứa bé kia đã… Anh không

biết trong bụng cô còn đứa bé, anh thật sự không biết.

Lời của bác sĩ anh không nghe lọt tai nữa, chỉ ngẩn người nhìn bụng cô.

Lê Khê bị anh nhìn thì chẳng hiểu ra sao, “Anh làm sao vậy?”

Anh trừng mắt lườm cô một cái, sau đó bế cô đi.

Lúc này, cô chợt nhớ đến lời của Kha Văn Hằng, “Lê Khê, em không cần phủ

nhận, khi em lao ra khỏi phòng giải phẫu, anh đã biết em không còn là Lê Khê của

trước đây. Mọi người đều phải thay đổi, vì sao em không chịu thừa nhận rằng mình

đã thay đổi chứ?”

Cô không nói lời nào, mặc cho anh bế mình.

Anh tức giận vì cô không nói cho anh đứa bé vẫn còn, vừa rồi anh còn làm cô

bị ngã, nếu đứa nhỏ này có gì bất trắc, nhất định anh sẽ không tha thứ cho bản

thân.

“Bây giờ em còn đi nữa sao?”

Cô dựa sát vào anh hơn một chút, không nói lời nào.

“Muốn đi cũng không đi được.” Anh khẽ thở dài.

Lần này cô có phản ứng. “Vì sao?”

“Vì anh sẽ không ký cái đơn chết tiệt kia.”

“Ừ.”

“Ừ là có ý gì.”

“Ý là em đã hiểu.”

Năm đó, tháng đó, ngày đó, khoảnh khắc đó.

Mỗi phút mỗi giây đều có khả năng sẽ thích một người.

Lúc mới gặp.

Bạn học của cô lỡ đắc tội tên ‘đại ca’ trong khi đang chơi saxophone, cô gái

vốn nghênh ngang kiêu ngạo mà cuối cùng lại biến thành nhu nhược sợ phiền

phức.

Tên ‘đại ca’ tình cờ là một người trong đám bạn của anh.

Anh hứng thú nhìn cô gái kia luống cuống, nếu bảo anh thích nhìn mấy cô nữ

sinh rõ ràng chẳng có da có thịt còn cố làm đỏm bị cho một bài học thì liệu có

vô lại quá không?

Nhưng anh cảm thấy thú vị.

Giây phút đó, cô xuất hiện, đứng bên cạnh cô gái kia, rõ ràng cô còn sợ hãi

hơn cô gái kia, thế nhưng lại có thể vừa run rẩy vừa bàn điều kiện với ‘đại

ca’.

Anh chăm chú nhìn cô, nhìn không chớp mắt vẻ căng thẳng lại cố tỏ ra bình

tĩnh của cô.

‘Đại ca’ căn bản không chịu ghi nợ, không ai đắc tội tên đó mà có thể thoát

được.

Anh đưa mắt nhìn ‘đại ca’, ‘đại ca’ tất nhiên hiểu ý anh, chuyện này đành cho

qua như vậy.

Điều kiện là cô phải thay cô bạn kia chơi saxophone, hơn nữa phải thắng

anh.

Cô d