
m học sinh gặp xui xẻo mà cầu nguyện.
“Những tiểu quỷ đáng ghét kia.” Cô cắn răng tức giận mắng, thầm nghĩ đợi cô trở về, tuyệt đối cho bọn chúng chạy đến chết.
Một chút đắm chìm trong kế hoạch trả thù, cô hồn nhiên bất giác mình
giờ còn đang đè trên người Đồ Tỉ Phu, hai thân nhiệt mập mờ dán ở một
nơi, bộ ngực mềm mại như hai nam châm hút dính lấy bộ ngực của hắn.
Ý thức được tình thế mập mờ, cô vội vàng muốn tránh ra, lại thình lình bị động tác nhanh hơn của Đồ Tỉ Phu áp dưới thân.
Vốn rằng Từ Đông Thanh đang khí thế dâng cao, bỗng biến thành quả bóng xì
hơi, không có năng lực phản kháng chút nào đã bị hắn đè phía dưới giống
như con chuột nhỏ thoi thóp dưới móng vuốt của con mèo.
“Anh đừng có làm loạn, tôi…tôi là bệnh nhân!” cô ý đồ giả bộ đáng thương.
“Nụ hôn của anh trị được bách bệnh.” Giọng hắn khàn khàn, hấp dẫn khiêu khích cô.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng u ám của hắn, cô rất rõ hắn muốn làm gì tiếp theo,
nhưng thay vì lo lắng cho tình cảnh lúc này, trong đầu cô đang suy nghĩ
lung tung.
Nếu các giáo viên khác biết được vị Chủ tịch bình
thường ra vẻ quân tử đạo mạo, giờ phút này bỗng biến thành sắc lang bá
đạo hôn cô, không biết mọi người sẽ có cảm tưởng gì? !
“Mở miệng, chớ suy nghĩ lung tung.” Hắn bất mãn nhỏ giọng lầu bầu, vì mình hoàn
toàn không tài nào thưởng thức được nét mặt không vui của cô. (ôi anh bá đạo quá )
Khi hắn làm cô rối loạn trong men tình, Từ Đông Thanh lập tức nghĩ đến
chuyện đầu hàng, nhưng cô đột nhiên nhớ tới bạn gái mỹ lệ động lòng
người của hắn.
Có phải hắn thỉnh thoảng cũng cuồng nhiệt như thế, thỉnh thoảng dịu dàng triền miên hôn người phụ nữ khác để cho đầu óc cô ấy rối loạn, tim đập mãnh liệt tựa như quên mình…
Ngực cô đột nhiên cảm thấy đau đớn xưa nay chưa từng có, cô tựa như không thở nổi.
Không biết đây là lần thứ mấy cô nghĩ đến hắn và cô bạn gái xinh đẹp, Từ Đông Thanh cảm thấy lồng ngực căng thẳng, đau thương giống như sắp tắt thở
vậy.
Giờ khắc này, cô cuối cùng khiếp sợ phát hiện – thì ra cô đang ghen tuông.
Tỉ phu? Tỉ Phu?
Sau lưng có mấy tiếng khẽ gọi dịu dàng rốt cuộc cũng kéo được tâm tư của Đồ Tỉ Phu không biết đang bay lơ lửng ở tầng mây nào về.
“Anh làm
sao vậy?” Kỷ Vân lo lắng nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy trong bãi
tập ngoài kia một cô giáo đang ra sức gào to cho học sinh chạy.
“Sao cô giáo này lại phạt học sinh chạy trong bãi tập như vậy?” Kỷ Vân kinh ngạc, biến sắc quát lên.
Ánh mắt nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ, bên môi Đồ Tỉ Phu hiện nụ cười.
“Anh sao không tức giận?” cha là một trong những hội đồng quản trị của
trường học, Kỷ Vân tuy là thiên kim tiểu thư ăn không ngồi rồi, nhưng
phương châm kinh doanh của trường học cô luôn rõ như lòng bàn tay.
“Rèn luyện thân thể có thể trợ giúp cho việc học tập của học sinh.” Hắn
không yên lòng nói, trong đầu bắt đầu nhớ tới mùi vị ngọt ngào của Từ
Đông Thanh.
“Nhưng trung học Đế thánh không giống các trường học
bình dân khác, trường học toàn bộ là để kinh doanh, dùng cách xử phạt
thể xác là không được phép.” Kỷ Vân đen mặt nói.
Hắn giống như
không nghe thấy giọng nói bất mãn oán trách sau lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn người ngoài cửa sổ, chuyên tâm giống như chuyện gì cũng
không thể làm phiền hắn.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Từ
Đông Thanh đứng ở bãi tập giám sát học sinh chạy, trên người phản chiếu
ánh mặt trời ấm áp, nhưng cô lại cảm thấy lạnh như đứng trong hầm băng.
Nghe đám bà tám kia nói, bạn gái xinh đẹp có thể thi hoa hậu thế giới của Đồ Tỉ Phu sáng sớm đã đến trường học, cả buổi sáng đợi ở phòng làm việc
của Chủ tịch, không rời đi nửa bước.
Bọn họ sẽ làm gì trong đó?
Hôn? Liếc mắt đưa tình? Hay còn làm những chuyện trên đời này cô cũng chưa từng làm qua?
Mặc dù hai mắt nhìn chằm chằm lũ học sinh đang chạy trên bãi tập nhưng lòng cô sớm đã bay đến cửa sổ phòng làm việc của Chủ tịch, rình coi nhất cử
nhất động của bọn hắn.
Bất chợt hình thức giải trí phạt học sinh
chạy bãi tập cũng không thể làm cô vui vẻ lên, giờ phút này chỉ thấy
phiền hà, hận không được bò vào trong cửa sổ xem bọn họ làm gì.
“Được lắm, Tốt lắm!” chuyện xưa nay chưa từng có, học sinh mới chạy năm vòng
cô đã hô ngừng. “Các em trở về phòng học đi, tiết này tự học.” cô phất
tay một cái, thoát khỏi bọn tiểu quỷ gây phiền toái cho mình.
Từ
Đông Thanh hồn bay phách lạc đi qua bãi tập như sa mạc Sahara, cô rõ
ràng nên trở về phòng làm việc uống nước, xoa kem dưỡng da cho những chỗ đã bị phơi cả ngày, nhưng hai chân cô như có ý chí, tự động đi về phía
phòng làm việc của Chủ tịch.
Stop! Cô bị tẩu hỏa nhập ma rồi, một nàng thiên sứ thiện lương nửa đường nhảy ra cảnh cáo cô.
Nhưng tiểu ác ma trong đầu lần nữa đã thắng, cô phải đi xem bọn họ đang làm
gì, loại hành động này xem ra là rất tầm thường, thậm chí như đang tranh giành người tình, nhưng lí trí của cô sớm đã bị ghen tuông phá hủy rồi. Lần đầu tiên leo cửa sổ tám năm trước là vì 50000 NDT, tám năm sau lần thứ
hai leo cửa sổ lại vì lòng ghen tị không thể giải thích được.
Từ
Đông Thanh thận trọng leo lên bệ cửa sổ