
"Chỉ là . . . . . . Có chút chống đỡ. . . . . ." Dứt lời mình cũng cảm thấy, giọng nói mềm mại như vậy không phài là của mình.
"Tiểu Ngư đang khen ngợi anh sao?" Môi của Tống Lương Thần chau lên, cơ thể của hắn chậm rãi lui ra, sắp lui ra đến bên ngoài thì lại chậm chạp và kiên định tiến vào bên trong, Hứa Tử Ngư bị hắn đụng như vậy cảm thấy như linh hồn nhỏ bé của mình như đang bay trên bầu trời vậy. Tống Lương Thần liên tiếp vào sâu thêm mấy lần, thấy cô đã thích ứng, tốc độ của hắn bắt đầu nhanh hơn. Đầu óc của Hứa Tử Ngư giống như bị ai đó khuấy đảo thành một mớ hỗn loạn, toàn bộ cảm giác đều bị hắn hấp dẫn xuống phía dưới cả. Cô bám lấy vai của hắn, đi theo động tác của hắn, nhắm mắt lại miệng cô lại không ngừng kêu tên của hắn :"Lương Thần, Lương Thần. . . . . ."
"Có thích hay không?" Giọng của hắn khàn khàn nói ở bên tai của cô, động tác ở phía dưới càng mạnh hơn.
"Thích, rất thích. . . . . ." Phía dưới của Hứa Tử Ngư bị hắn tấn công đến không còn sức để chống cự nữa, cô rầm rì trả lời
"Gọi tên anh đi."
"Lương Thần. . . . . ."
"Gọi ông xã."
"Ông xã, ông xã. . . . . ."
Sự khó chịu và vẻ lúng túng của lúc đầu đã sớm biến mất, Hứa Tử Ngư cảm thấy bây giờ mình như bay lên cảnh tiên, thế nhưng hạnh phúc quá nhiều, khiến cả người cô đều như đang chìm ngập vậy. Không biết nên làm sao, liền bắt đầu thút tha thút thít khóc lên. Tống Lương Thần nhỏ giọng dụ dỗ cô, hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô, những lần tấn công sau, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà cắn lên bờ vai của hắn.
Vốn dĩ là Tống Lương Thần đang cố gắng nhịn, nhưng cô ấy là cắn hắn một cái như vậy quả thực là không thể nhịn được nữa, rốt cuộc không còn sức lực để khống chế nữa, đành ở trong hang động khít khao của cô nặng nề chạm thêm vài cái nữa, Hứa Tử Ngư run rẩy liều mạng ôm lấy lưng của hắn, cảm thấy vật của hắn đang ở bên trong cô như lớn lên thêm vậy. Tống Lương Thần hừ nhẹ một tiếng, chợt rút ra, đem chất lỏng nóng rực bắn lên đùi của cô.
Hứa Tử Ngư cảm thấy đầu của mình một mảng trống rỗng, cơ thể vẫn còn đang lâng lâng. Tống Lương Thần đứng dậy rút khăn giấy ra lau sạch sẽ chân của cô, sau đó kéo chăn qua đắp lên người của hai người, mắt của cô vẫn còn nhắm còn vương lại vài tiếng thút tha thút thít.
Tống Lương Thần nằm xuống ôm lấy cô sau đó ôn nhu dụ dỗ, một bên lau nước mắt một bên hỏi han cô có chỗ nào không thoải mái hay không. Hứa Tử Ngư lung tung lắc đầu, sau đó dựa đầu vào bả vai của hắn .
Tống Lương Thần lấy chăn bọc lấy toàn thân của cô, sau đó ôm bọc chăn đó vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về nói :"Bà xã ngoan, mau ngủ đi."
"Ừh." Hiện tại Hứa Tử Ngư cũng mệt đến ngất ngư rồi, trong chốc lát liền ngủ say, Tống Lương Thần nhìn cái chóp mũi của cô vì khóc mà đỏ lên, hắn cúi đầu xuống hôn lên đó một cái, ngay sau đó liền tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi Hứa Tử Ngư mở mắt ra, Tống Lương Thần đã dậy rồi, đang chống cằm mà ngắm nhìn cô. Hứa Tử Ngư nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong lòng kêu thảm một tiếng sau đó đem chăn trùm qua đầu, ai biết dưới ánh sáng cái chăn lại quá mỏng đi, tóm lại cô lại thấy cái hình ảnh trần trụi đó nữa. . . . . . Mấy người tự hiểu nha.
Chợt đem chăn kéo ra, liền nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt của Tống Lương Thần, Hứa Tử Ngư ai oán nhìn hắn :"Sao anh . . . . . . Lại không mặc quần áo vậy."
"Chẳng phải là em cũng không có mặc quần áo sao."
"Đây còn không phải là do anh cởi ra . . . . . ."
Tống Lương Thần chợt lật người đem hai cánh tay đến hai bên đầu gối của cô, hắn giống như con mèo lười biếng nhìn cô :"Mới vừa rồi em cũng đã nhìn thấy, xác định còn muốn tiếp tục đề tài này phải không?" Đồng thời hắn còn dùng cái vật hùng dũng đã giương lên thật cao kia ra để cọ cọ cái bụng của cô.
"Không cần đâu, không muốn. . . . . ." Hứa Tử Ngư đem chăn kéo lên che mặt, chỉ chừa lại hai con mắt, cô làm bộ đáng thương nhìn hắn, giọng nói buồn buồn từ trong chăn truyền ra :"Ban ngày ban mặt."
"Tiểu yêu tinh." Tống Lương Thần nói :"Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có." Hứa Tử Ngư nhìn hắn, ai da người đàn ông của mình sao lại đẹp trai như vậy chứ, vì vậy thuận thế hôn một cái “bẹp” lên má của hắn, sau đó lại nhanh chóng kéo cái chăn lên che miệng, sâu kín nói :"Lương Thần, em thấy đói."
"Gọi là gì?"
"Lương Thần."
"Ai da, lười nấu cơm, hay là gọi điện thoại kêu Mạch Nhạc đưa đến đi."
"Đừng mà, em muốn ăn cháo."
"Sao?"
"Ông xã, em muốn ăn cháo."
"Ngoan nhé, để ông xã nấu cho em." Tống Lương Thần nhéo mặt của cô, trong mắt đều chứa ý cười, hắn nói :"Tiết kiệm được một ít tiền đó."
"Ừh. Còn dư lại ít tiền, sau đó mua hai cái bánh quế."
Dùng ánh mắt giảo hoạt cùng dịu dàng như vậy, Tống Lương Thần chỉ biết than nhẹ một tiếng, hắn ôm lấy Hứa Tử Ngư cách một lớp chăn, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn rất nhiều.
Vào giờ phút này, trong lòng của hai người đều có chung một tiếng nói hòa hài vang lên :"Rốt cuộc cũng có thể hợp pháp ở chung." Sự thật chứng minh việc “hợp pháp ở chung” là một mục tiêu quang minh chính đại, nhưng đó cũng là một con đường quanh co. Hai người ăn xong điểm tâm th