
nhau được, cậu nói xem nên làm sao để trả ơn đây?" Tống Lương Thần buồn cười nằm ở chỗ đó, nhìn Hứa Tử Ngư nhíu mày dùng đầu ngón tay trắng mịn mà xoa xoa quả nho màu tím, nhất thời cũng cảm thấy rất muốn ăn nho, vì vậy độ lượng mà nói :"Nếu không thì cậu đem chùm nho này cho mình ăn, chúng ta coi như huề nhau."
"Ah, đơn giản như vậy thôi sao." Hứa Tử Ngư vội vàng nhiệt tình đem chùm nho còn dư đưa hết cho hắn :"Ừh, tất cả đều cho cậu đó, mình rất là hào phóng."
"Vậy còn quả trong tay cậu thì sao?"
"Chùm nho này ngon như vậy, mình còn chưa ăn đủ nữa. Còn dư lại thì cho cậu rồi, còn mỗi một quả này thì cậu cho mình đi." Hứa Tử Ngư nói xong vội vàng đem quả nho trong tay bỏ vào trong miệng, ngậm lấy quả nho mà nhìn hắn.
"Không được, vừa rồi đã nói rồi mà, làm người căn bản là phải giữ chữ tín, tại sao cậu có thể nói chuyện mà không giữ lời chứ." Tống Lương Thần vô cùng nghiêm túc nhìn cô, biểu tình này giống như lúc hắn thảo luận với bên Thiên Độ một dạng vậy.
Hắc, sao lại nói chữ tín vào lúc này chứ. Hứa Tử Ngư ngậm quả nho trong miệng mà vẻ mặt đau khổ, giờ phút này tâm tình của cô . . . . . . Chính là ăn không được mà nhả ra cũng không xong đó.
Làm cô phải đấu tranh tư tưởng hết nửa ngày, cuối cùng cũng đem quả nho kia nhả vào trong lòng bàn tay, thở dài mà nói :"Ai da, từ lúc mang thai mình liền thích ăn trái cây chua chua ngọt ngọt rồi, chùm nho này là thành quả nhà mình dùng phân gà để vun trồng mà lớn lên, giờ mới có cơ hội ăn quả nho chua chua ngọt ngọt mà mình yêu thích nhất này, nhưng mà nếu là phải báo đáp ân tình của cậu, thì đành cho cậu thôi." Dứt lời lưu luyến không muốn rời đành đưa đến trước mặt của Tống Lương Thần :"Mình là người rất biết giữ chữ tín, cậu cầm lấy mà ăn đi."
Tống Lương Thần nhìn quả nho trong bàn tay trắng noãn của cô, khóe miệng giật giật nói :"Thôi, quả này thưởng cho cậu đó."
"Vậy thì mình sẽ ăn ngay." Hứa Tử Ngư cười nịnh nhanh chóng bỏ quả nho vào trong miệng, trong lòng đang dương dương tự đắc hả hê nghĩ :"Vớ vẩn, muốn đấu với tôi àh."
Nụ cười trên môi còn chưa phai, người nào đó mới vừa nãy vẫn còn đang nằm ở trên giường, tự nhiên người đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tạo ra một loạt động tác, lao đến nâng mặt của cô lên rồi dán miệng vào môi cô, sau đó lấy lưỡi cạy cái miệng nhỏ nhắn của cô , sau đó dùng lưỡi lùa quả nho từ trong miệng của cô ra, lấy răng của mình cắn quả nho. Qủa nho mọng nước nhất thời bắn ra bốn phía, mùi vị chua chua ngọt ngọt lập tức từ trong miệng hắn tràn ra ngoài, hương vị đó từ trong miệng của hai người theo môi lưỡi quấn quít mà hòa vào nhau. Hứa Tử Ngư bị hắn lừa rồi, sau đó kịp phản ứng :"Mặc kệ như thế nào quả nho này phải là của bà." Vì vậy liền bắt đầu anh dũng đoạt lại. Tống Lương Thần tự nhiên cũng trấn định dùng đầu lưỡi của mình đẩy quả nho ở trong miệng để quả nho không ngừng di chuyển, đưa tới cửa miệng đầu lưỡi kia cũng không ngừng đuổi theo, làm thế nào cũng không giành lại được. . . . . .
Người nào đó quên hết tất cả mọi chuyện, mất năm phút đồng hồ để ăn một quả nho lại thuận tiện dùng lưỡi lau hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng của người ta, sau khi hôn Hứa Tử Ngư đến thất điên bát đảo, hắn rất thỏa mãn khóe miệng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ :"Vớ vẩn, muốn đấu với tôi àh."
Hứa Tử Ngư giành quả nho bị thua thảm bại nên rưng rưng đi ra khỏi phòng, trong tay còn cầm lấy chùm nho của Tống Lương Thần "Hào phóng" đưa cho cô. Trong lòng yên lặng ngâm một bài thơ cổ :“Thỏ đực chân phác sóc, thỏ cái mắt mê ly, đồng học vài chục năm, không biết đó là lưu manh”.
Mỗi lần ba của cô uống rượu xong cũng sẽ đi ngủ, điểm này Tống Lương Thần cũng giống như vậy, một mình hắn uống một chai rưỡi rượu mạnh, lúc nãy miễn cưỡng lắm mới cùng cô náo loạn một chút đã mở mắt không nổi rồi, hiện tại liền ngủ say. Hứa Tử Ngư đã hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ cô giao, bây giờ chạy đi báo cáo.
Mọi người đang ăn cơm tối, Hứa Tử Ngư đi vào tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn cô với ánh mắt giống như người ngoài hành tinh xuất hiện vậy.
"Ah, sao không đợi con cùng ăn cơm chứ!" Cô kéo cái ghế qua sau đó ngồi xuống, hôm nay lại có món trứng chiên cà chua mà cô thích nhất.
Em dâu nhìn cô một cái, mắt của cô dừng ở trên môi của Hứa Tử Ngư một lúc sau đó lập tức cúi đầu ho khan một tiếng mà nói :"Vừa rồi em có đi gọi chị, nhưng khi đó chị đang bận."
Ngay sau đó Hứa Tử Ngư mới hiểu ý của em dâu, mặt cô đỏ bừng chỉ ừh một tiếng, cúi đầu yên lặng gắp một miếng trứng mà ăn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn cơm xong Hứa mẹ gọi cô vào phòng nói chuyện riêng, vừa vào đến bà liền hỏi :"Thành thực khai báo, con và Tống Lương Thần đã xảy ra chuyện gì?"
"Thì giống như anh ấy đã nói với mẹ vậy đó . . . . . ." Hứa Tử Ngư nhớ lại lời mà Tống Lương Thần vừa nói, phát hiện bản thân mình không có bàn kỹ kịch bản, giờ bổ sung thêm