Insane
Ngại Gì Lên Giường

Ngại Gì Lên Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326523

Bình chọn: 7.5.00/10/652 lượt.

ôm ôm ấp ấp yêu thương.

"Chấn thương sọ não . . . . . ." Hứa Tử Ngư đưa tay xoa cái ót, "Cậu luyện tập cái gì thế, sao lại cứng như vậy chứ."

Một bàn tay từ phía sau giữ lấy đầu của cô, mượn ánh đèn để nhìn một chút, một hồi lâu mang theo giọng cười từ phía sau truyền đến :"Tiểu Ngư, cậu thấy đậu hủ vừa nãy không đủ àh, còn muốn cho mình thêm chút nữa sao?"

Hứa Tử Ngư mặt đỏ lên :"Cậu . . . Cậu . . . Cậu, dám giở trò lưu manh."

Người đứng phía sau vô cùng uất ức nói :"Rõ ràng là cậu giở trò lưu manh trước nha, nãy giờ mình vẫn không có nhúc nhích."

Cái mặt mo của Hứa Tử Ngư càng đỏ hơn, tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn rồi nói :"Tránh qua một bên đi, mình phải rửa bát rồi."

Tống Lương Thần đứng phía sau thấy lỗ tai cô đều đỏ lên, trong lòng cảm thấy mềm mại. Hắn không nói gì, chỉ là khoanh tay dựa người vào tường, đứng một bên nhìn ngắm cô.

Hứa Tử Ngư mang đôi găng tay cao su vào, sau đó nghiêm túc rửa chén, lông mi thật dài của cô run lên một cái, khiến cho hắn nhớ đến con búp bê biết nhắm mắt khi còn bé.

Ánh mắt của hắn tập trung một chỗ, Tống Lương Thần người cao ngựa lớn, cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ. Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng không thể chịu nổi, một đôi mắt bắn ra gươm đao bay tới. Hắn vô tội duỗi hai tay ra, cầm lấy cái khăn khô, đứng bên cạnh cô giúp cô lau khô chén dĩa.

Hai người tập trung làm việc, không ai nói câu nào, thời gian chậm chạp đi qua, trong phòng bếp chỉ có âm thanh của đồ sứ nhẹ nhàng va chạm vào nhau, thanh thúy thanh vang.

Hứa Tử Ngư đem chén dĩa xếp vào trong tủ, trông thấy một cái máy gì đó hình vuông rất lạ, hỏi Tống Lương Thần đó là cái máy gì. Tống Lương Thần nhìn một chút rồi nói :"Ah, là máy rửa bát đó mà."

"Tống —— Lương —— Thần!" Hứa Tử Ngư đưa tay lên nắm lấy cái mâm, làm bộ muốn ném qua.

Tống Lương Thần vội vàng đưa tay ra ngăn lại :"Là cậu tự nói muốn công bằng, nên tự nguyện rửa chén đó chứ."

"Cậu . . . . . ." Hứa Tử Ngư nhất thời im lặng. Cơm đã ăn xong, đồ cũng đã dọn xong, cô nên đi về nha.

Nhưng mới vừa nãy cô cảm thấy rất tốt nha, nếu mới ăn xong cơm mà đòi về thì không quá thỏa đáng rồi, tóm lại cô không biết làm sao để mở miệng nói muốn về nhà đây nữa. Tống Lương Thần vừa duỗi lưng đồng thời ngáp một cái nói :"Buồn ngủ quá."

Cũng đúng, Hứa Tử Ngư nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, sáng sớm hôm nay theo ba đi đòi nợ, rồi còn bị ba đánh một trận nữa. Trên đường trở về cô được ngủ ngon lành còn hắn thì phải lái xe, về đến nhà nàng còn đang ngủ thì hắn phải vào bếp nấu cơm, nếu như bây giờ cô đòi trở về, thì hắn còn phải lái xe đưa cô về nhà. Như vậy thì thật có chút quá đáng rồi.

Nghĩ tới đây Hứa Tử Ngư nói :"Vậy cậu nghỉ ngơi một chút đi, mình cũng thấy có chút mệt mỏi."

Tống Lương Thần gật đầu một cái nói :"Vậy mình đi ngủ một chút, ở phòng bên cạnh có tiểu thuyết và máy vi tính, nếu cậu không buồn ngủ thì có thể qua phòng đó đọc sách."

"Được, cậu mau ngủ đi."

Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, Tống Lương Thần vừa ngáp vừa trở về phòng.

Mới vừa ngủ một thời gian dài như vậy, Hứa Tử Ngư cũng không thấy buồn ngủ chút nào. Cô đi vào thư phòng của Tống Lương Thần, vừa mở cửa ra liền bị một tủ sách lớn làm cho kinh sợ.

Cô cho rằng Tống Lương Thần là một người cứng nhắc không biết hưởng thụ, nhưng khi cô thấy cái bàn bên cạnh cửa sổ có đặt một cái máy hát cổ xưa, khiến cô thêm kinh hãi. Hứa Tử Ngư bước tới nhìn, cô đã từng thấy cái máy này ở trên TV rồi. Cô đưa tay vuốt ve sau đó ấn nút đổi đĩa nhạc, cô cầm cây kim thử đặt vào cái chính giữa, đĩa trong máy hát bất chợt chuyển động, tiếng hát trầm thấp như giọng của nữ sinh chậm rãi phát ra.

"Nhẹ nhàng tay của anh

Lại nắm chặt một chút

Có nên hay không để cho anh đến thế giới của em

let’s start from here

Không sao cả từ từ đi

Mê cung giống như tương lai

Xoay một vòng sẽ tới nơi nào. . . . . ."

Đó là giọng hát khiến cho người ta có thể thanh tỉnh lại, Hứa Tử Ngư cảm thấy lòng mình cũng trở nên mềm mại hơn một chút, thở ra một hơi thật dài, đứng dậy đi tới tủ sách trước mắt. Tủ sách do một đen một trắng ráp lại, kín hết cả toàn bộ một mặt tường. Gía sách màu trắng ờ phái bên trái, sách trong giá sách này màu có chút đậm, cũng là sách cỡ lớn. Chủng loại sách cũng rất nhiều, nào là kinh tế, chính trị, lịch sử, thương mại, trong đó còn có sách Anh Văn, những thứ này cũng không phải là thứ mà Hứa Tử Ngư thích. Ngược lại Hứa Tử Ngư đi đến giá sách màu đen, Tống Lương Thần thật biết sắp xếp nha, giá sách màu trắng đều để sách màu đậm, còn giá sách màu đen đều là những cuốn sách muôn màu muôn vẻ.

Trông thấy những cuốn sách kia Hứa Tử Ngư liền vui vẻ, trên căn bản đều là sách mà cô thích : Có tiểu thuyết kinh điển trong và ngoài nước, có những cuốn sách lưu hành và bán chạy nhất, thậm chí ở phía dưới cùng còn có mấy hàng để những tiểu thuyết mà trang wed của cô hai năm trước đã xuất bản nữa, còn có mấy quyển là của Hứa Tử Ngư đã viết ra. Cô rút ra một quyển sách mới xuất bản gần đây nhất ra, ngồi ở trên ghế sofa xem.

Truyện này là do một nhà văn trẻ viết, nội dung tiểu thuyết viết về chuyện yêu đương rồi phả