
ư có chút chua. Hình tượng người đàn ông ở trước mắt mơ hồ
giống như một cô gái đảm đang vậy.
“Cũng không biết nấu một chút nước nóng để uống.”
Tống Lương Thần bưng ly nước bỏ trên bàn trà: “Khoan uống đã.” Anh đưa tay
cầm lấy cái ly ngăn tay của Tử Ngư lại, dở khóc dở cười nói: “Còn nóng
đó, đợi nguội bớt rồi uống. Lúc nào cũng mơ mơ màng màng.”
“Ah.”
Vốn dĩ Hứa Tử Ngư cũng không muốn phản bác anh, tuy nhiên cô phát hiện
mình bị hành động gà mẹ này làm cho cảm động, trong lòng đột nhiên cảm
thấy nếu cô mà gả cho anh cũng không đến nỗi tệ, tối thiểu cô sẽ không
cần phải tự mình dọn dẹp phòng nữa.
Tống Lương Thần làm sao đoán
được trong lòng cô đang tính toán cái gì chứ, tay của anh đút vào miệng
túi, nắm chặt rồi thả lỏng, cuối cùng cũng đem vật ở trong đó lấy ra
——Đó là một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
Mới đầu Hứa Tử Ngư có
chút sững sờ, cô không có kinh nghiệm về loại chuyện này, không biết ở
trong cái thành phố này bởi vì đủ loại nguyên nhân mà nhiều người ở
chung một chỗ, nam nữ qua đêm không mang theo áo mưa cũng không uống
thuốc trước khi hành sự, đều lấy cái này ra để phòng tránh khẩn cấp. Cô
mờ mịt nhìn Tống Lương Thần một chút, sau đó đưa tay cầm cái hộp thuốc
kia lên.
Ánh mắt của cô vô cùng vô tội khiến cho lòng của Tống
Lương Thần cảm thấy nhói đau, trong lòng anh cảm thấy dằn vặt không cách nào tha thứ cho bản thân mình. Nhất thời không biết nên làm sao mở
miệng, anh chỉ biết ngồi ở đó nhìn hai tay của mình đang nắm lại đến
trắng bệch.
“Ah, tôi.” Hứa Tử Ngư nhìn hộp thuốc mấy lần rồi mới
phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn anh cười cười: “Yên tâm đi, nước nguội tôi
sẽ uống ngay.” Sau đó còn tự cho là hài hước bổ sung thêm một câu: “Hai
viên còn lại tôi không trả cho cậu đâu, giữ lại về sau dùng tiếp.”
Tống Lương Thần nhìn cô, cảm giác người ngồi đối diện với mình giống như một người xa lạ vậy. Vốn dĩ anh nghĩ cô sẽ mắng chửi anh, làm khó dễ anh,
nhưng cũng không nghĩ đến cô sẽ nói một câu nhẹ nhàng như vậy. Anh cũng
không biết tại sao, cô làm như vậy ngược lại càng khiến cho anh bận tâm
hơn.
“Thật xin lỗi.” Anh nói: “Nếu như cậu kết hôn với tôi, cũng không cần phải uống thuốc này. . . . . .”
“Lớp trưởng, cậu thật hài hước đó.” Cô gái ngồi đối diện đứng dậy, nở nụ
cười điềm tĩnh: “Tôi muốn đi ngủ, cậu còn chuyện gì nữa không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô có chút không quen, cũng thấy tình hình như vậy
không còn lời nào để nói nữa, sau đó cũng đứng dậy mà nói: “Cậu bận rộn, tôi đi đây.”
Cửa chính “cạch” một
tiếng liền đóng lại, cả phòng liền trở nên yên tĩnh. Hứa Tử Ngư ngồi
trên ghế sa-lon, không chần chừ cầm lấy tờ giấy hướng dẫn sử dụng lên
đọc hướng dẫn sử dụng: “Ngừa thai khẩn cấp nhất định phải trong vòng 72
giờ (ba ngày) sau khi xảy ra quan hệ, càng sớm hiệu quả càng cao.”
Càng sớm càng tốt nha, cô lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng, cầm ly nước lên lại cảm thấy nước còn nóng quá, cho nên cứ như vậy mà trực tiếp
nuốt viên thuốc đó xuống thôi. Đầu cảm thấy choáng váng và mờ mịt, cô
dựa vào ghế sa-lon mà ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, dạ dày
bắt đầu đau, cô không hề muốn nhúc nhích, định bụng co người lại để cơ
thể thoải mái hơn một chút. Ai ngờ càng ngày càng đau hơn, cô mở mắt ra
rên rỉ một tiếng, trong dạ dày dâng lên một cơn khó chịu.
Vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh, nằm ở trên bồn cầu mà ói mửa. Hôm nay
cô vẫn chưa ăn gì cả, cho nên ói ra cũng đều là nước chua, còn khổ sở
nôn ra một viên thuốc. Tay cô chống lên bồn cầu nôn, nước mắt cũng chảy
ra luôn. Bàn tay sờ sờ định tìm giấy vệ sinh, nhưng chỉ “xoảng” một
tiếng, mu bàn tay trái liền lạnh. Cô xoay người lại nhìn, là tấm kính
soi trong phòng vệ sinh rơi xuống.
Máu lập tức từ trên mu bàn tay chảy ra, cô vội vàng đứng dậy, thận trọng tránh đạp phải miểng thủy
tinh, đặt tay lên bồn rửa tay rửa qua loa, sau đó nhanh chóng cầm cái
khăn lông cột lại thật chặt. Trong lòng cảm thấy sợ hãi, nếu như tấm
kiếng này rơi lệch thêm một chút nữa, thì sẽ nằm ngay cái cổ của cô rồi.
Vết thương quá lớn, nếu ở nhà thì không có cách nào xử lý được. Hứa Tử Ngư
liền cầm ví tiền lên, tay phải giữ lấy vết thương của tay trái vội vã
chạy ra ngoài, đến lúc thay giày mới phát hiện lòng bàn chân cũng bị đâm một lỗ nhỏ, chỉ có thể mang dép lê ra khỏi cửa.
Lúc xuống lầu
mới cảm thấy cái chân bị thương nhói đau, dưới ánh đèn cái khăn lông màu trắng bao lấy vết thương đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn. Gặp phải tình huống này cũng là lần đầu tiên, cô cũng không tránh khỏi hoảng hốt,
trên đường cô liên tiếp chặn ba bốn chiếc xe taxi lại, nhưng đều là bị
từ chối cả, người ta sợ máu của cô làm bẩn xe. Cuối cùng cũng có một tài xế taxi tốt bụng thấy cô đáng thương, nên không đành lòng, đành đưa cô
đến bệnh viện.
Đến bệnh viện cũng đã gần tám giờ, tài xế đề nghị
cô trực tiếp đến phòng cứu cấp, ngay cả tiền xe cũng không lấy. Cô cảm
kích hướng tài xế nói lời cám ơn, thật sự tay của cô cũng không thể lấy
tiền trong ví ra được.
Đào Duy Hiên từ phòng cấp cứu đi ra, anh
mới vừa giúp một người