Pair of Vintage Old School Fru
Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326201

Bình chọn: 8.5.00/10/620 lượt.

iệu cho mình đổi giọng, cô hít sâu một hơi, quả nhiên là lên được.

Hát xong, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, bản thân cô cũng cảm thấy khá hay nên rất vui, đang định xem Allan có khen không, vừa quay đầu thì nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở vị trí cô ngồi ban nãy và nói chuyện với Allan. Cô nghĩ, giỏi thật, anh bảo tôi lên hát, hóa ra là để nói chuyện với cô nàng này. Cô đặt micro xuống và bước nhanh về chỗ mình, nói: “Đây là chỗ của mình.”

Allan vội đứng dậy, nhường chỗ của mình cho Ngải Mễ: “Để anh giới thiệu nhé…”, nhưng cô nàng kia không đợi anh giới thiệu đã đứng dậy, nắm tay anh, dúi vào vật gì đó rồi mỉm cười rất ngọt ngào và chạy mất.

Ngải Mễ hỏi dồn dập như bắn súng liên thanh: “Ai vậy? Cô ta dúi gì vào tay anh đấy? Tại sao cô ta lại túm tay anh? Có phải cô ta thường xuyên túm vậy không?”

“Tên cô ấy là Lưu Huy, đồ vật cô ấy nhét vào tay anh là chùm chìa khóa, anh không biết tại sao cô ấy lại túm tay anh, trước đây chưa bao giờ cô ấy túm như thế cả.” Allan nhìn cô cười. “Trật tự trả lời câu hỏi của anh không nhầm chứ nhỉ?”

Cô biết Allan đang cười cô hỏi dồn dập nhiều câu như thế nên cũng cười ngượng ngùng, sau đó lại lo lắng hỏi: “Cô ta đưa chìa khóa cho anh làm gì?”

“Nhà cô ấy có một căn hộ để không, cô ấy bảo anh và bố mẹ anh đến ở đó.”

Ngải Mễ lo lắng hỏi: “Anh nhận lời rồi ư?”

“Không, anh mà đến đó ở thì em chẳng xé xác anh à?”

Thấy Allan bảo không nhận lời, cô đã yên tâm hơn nhưng vẫn không vui lắm vì nguyên nhân anh nói, nghe cứ như anh không ở đó vì sợ cô, chứ không phải vì muốn được ở gần cô vậy. Cô lầu bầu: “Anh đừng nói em như con hổ cái vậy, cứ như là em hạn chế sự tự do của anh ấy. Nếu anh đòi đến đó ở thì em làm gì được anh?”

Allan liền cười. “Em là hổ cái không được sao? Anh là hổ đực cơ mà.” Nói rồi anh khoác tay lên vai cô. “Anh chẳng đi đâu cả, trừ phi em đuổi anh.” Nói xong, Allan đưa mắt tìm Lưu Huy, thấy cô nàng đang đứng gần cửa ra vào, bèn nói với Ngải Mễ: “Để anh ra trả chìa khóa cho cô ấy…”

Ngải Mễ lấy ngay chùm chìa khóa, nói: “Để em trả cho.” Rồi cô len qua đám đông đến chỗ Lưu Huy, dúi chùm chìa khóa vào tay Lưu Huy, nói: “Cảm ơn cậu, anh Thành Cương không cần dùng đến nhà của cậu…”

Lưu Huy nhìn cô bằng ánh mắt ngượng ngùng, nói với vẻ không vui: “Thành Cương cần nhà hay không thì liên quan gì đến cậu? Tôi đưa chìa khóa cho anh ấy chứ có đưa cho cậu đâu, muốn trả thì anh ấy tự đến trả, cậu xen vào chuyện của người khác làm gì? Cậu là ai, tôi có quen cậu đâu nhỉ…”

Allan đã vội đi tới, nói với Lưu Huy bằng giọng có lỗi: “Anh xin lỗi, đây là Ngải Mễ, bạn gái anh, em cầm lại chìa khóa giúp anh nhé, anh…không dùng đến thật mà, cảm ơn em nhé !”

Ngải Mễ nhìn thấy Lưu Huy như sắp mếu, trợn mắt nhìn Allan với vẻ oán hận rồi quay đầu bỏ chạy. Ngải Mễ túm chặt Allan vì sợ anh đuổi theo.

Trên đường về nhà, Allan có vẻ suy tư, Ngải Mễ không biết có phải anh đang bực cô vì chuyện chùm chìa khóa hay không, không kìm được cô bèn hỏi: “Có phải anh thấy em…hơi cứng nhắc với Lưu Huy không?”

“Không.” Allan đáp nhỏ. “Anh chỉ thấy cô ấy có vẻ…không vui, sợ cô ấy lại…”

“Sợ cô ấy làm sao?” Ngải Mễ thắc mắc. “Anh không cần nhà của cô ấy thì trả lại chìa khóa, có gì mà không vui? Đúng là tự chuốc phiền vào thân.” Thấy Allan vẫn không nói gì, cô lại giải thích: “Em không nói anh tự chuốc phiền vào thân mà là nói cô ta…”

“Anh biết. Nhưng hiện tại anh thật sự sợ…con gái bọn em, không cẩn thận lại…làm tổn thương…Vừa nãy đáng lẽ anh nên giải thích với cô ấy…”

“Anh giải thích cái gì? Anh càng giải thích càng rắc rối. Anh đã nói là không cần nhà của cô ta rồi, có gì đâu mà cô ta bị tổn thương? Con gái là như thế, anh càng sợ bọn họ bị tổn thương thì bọn họ lại càng làm ra bộ bị tổn thương. Nếu anh lấy việc làm tổn thương họ làm niềm vui thì chắc chắn họ sẽ tránh anh. Anh luôn sợ làm tổn thương cô này rồi cô kia, kết quả sẽ thế nào? Kết quả là tất cả mọi người đều biết điểm yếu này của anh, đều lấy việc làm tổn thương mình để gây tổn thương cho anh, như thế anh không cổ xúy cho bọn họ tự làm tổn thương đến mình thì là gì?”

Allan bị Ngải Mễ chặn họng nên không nói gì thêm nữa.

Chiều thứ Năm, Allan gọi điện thoại đến ký túc xá của cô báo cáo: “Cô Giản gọi điện thoại bảo anh tối nay đến nhà cô chú ấy.”

Ngải Mễ hơi bất ngờ, liền buột miệng: “Họ gọi anh đến nhà mà không ngại à? Họ hại anh chưa đủ hay sao?”

“Họ không hại anh.”

“Không hại anh? Nếu họ không báo công an thì làm sao anh bị giam ở đồn thu thẩm lâu như thế?”

“Khi báo công an họ đâu có nghĩ là sự việc lại ra nông nỗi đó…”

Ngải Mễ không biết cô Giản gọi Allan đến làm gì, cô sợ họ lại kể cho anh nghe chuyện cuốn nhật ký hoặc chuyện gì đó đến cô cũng biết. Cô lo lắng hỏi: “Họ gọi anh đến làm gì?”

“Hôm nay là…sinh nhật của Jane.”

“Sinh nhật của cô ấy mà gọi anh đến ư? Anh đâu phải là con rể họ.” Cô khuyên Allan: “Anh…đừng đi nữa, gặp họ, anh…không buồn à?”

“Cô Giản gọi điện, anh không đến thăm…sao được?”

“Thế…em sẽ về ngay để đi cùng anh.”

“Em đừng đi nữa.” Allan ngập ngừng nói. “Bố mẹ cô ấy nhìn thấy bọn mình đi với nhau