
u đến đây.”
Tần Nghĩa Phàm vừa mới uống xong chén
tổ yến đã thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Trong đầu lại xuất hiện bóng hình xinh
đẹp ấy, kỹ thuật nhảy như vậy, nhẹ nhàng mà phiêu dật, giống như những hạt bụi
nhỏ thanh khiết , chỉ e có tiên nữ mới có khí chất như
vậy.
Hắn như thế nào lại mơ thấy một một người nữ tử động
lòng như vậy, chẳng lẽ do ban ngày suy nghĩ nhiều quá nên đêm thành mộng
sao?
Nhưng mỗi ngày bên cạnh hắn đều Khổng Mạnh, Tư Mã Thiên
a , mà bọn họ thì có gì mà đẹp???
-“Thiếu gia, ngài đang suy
nghĩ cái gì mà bần thần như vậy? Cười đến nỗi ruồi cũng đậu vào được.” – Tùy
tùng Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Tần Nghĩa Phàm.
-“Tiên nữ
a!”
-“Tiên nữ? Thiếu gia, ngài bệnh chưa khỏi sao?” – Tiểu
Lục có chút lo lắng hỏi.
-“Đúng vậy, ngươi nói có thể có một
tiên nữ hạ phàm cùng ta soạn thành một đoạn “tiên phàm tuyệt luyến” hay
không?”
-“Sẽ không.”- Tiểu Lục phá vỡ ảo tưởng của
hắn.
-“Cũng đúng, nếu không phải là mộng thì sẽ không hảo
huyền như vậy, nếu thế gian thật sự có một nữ tử thoát tục như thế , ta nhất
định phải thú nàng làm vợ, cùng nàng sinh sống!” – Nam tử mười tám tuổi đương
nhiên đối với chuyện tình cảm như vậy sẽ tràm ngập hy
vọng.
-“Thiếu gia, ngày mai chính là ngày đại thọ của lão
gia, ngài đã chuẩn bị lễ vật chưa?”
-“A? Ngươi sao lại không
nói sớm?” – Hắn lập tức nhanh chóng thu thập đồ cùng ra ngoài với Tiểu
Lục.
Nguyệt Nhân Nhân si ngốc nhìn theo bóng dáng của hắn,
trong lòng cảm thấy mất mác không thể nói lên lời.
Nàng biết
nàng cùng Tần Nghĩa Phàm không thể nào đến với nhau được nhưng trong lúc đó nàng
đã không thể kiềm chế được bản thân mà đã bị hắn hấp
dẫn.
Ngày đó nàng được vào phủ Thượng Thư cùng với một ít vũ
kĩ để luyện vũ đạo. Bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh đang quỳ ở Đường Trung đọc
sách, nàng không biết hắn là ai, cũng không biết vì sao hắn phải vất vả vậy,
nàng lại càng khó hiểu vì sao từ lúc ấy cho đến giờ hắn cũng không ăn bất cứ cái
gì, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Thấy hắn không
chịu đựng được nữa thì ngất xỉu , nàng liều lĩnh chạy vào , hô to –“Cứu
mạng!”.
Sau đó nàng mới biết, thì ra hắn là con trai độc
nhất của Thượng Thư đại
nhân.
_______________________________________________
Một
khúc nhạc chấm dứt, Nguyệt Nhân Nhân tao nhã cúi mình hành lễ, lui xuống. Đang
chuẩn bị quay về thì một thân ảnh chắn ngang cửa làm cho nàng bất ngờ … là hắn ?
Là người nam nhân mà nàng nghĩ về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng giờ
đây lại mang theo nét cười trào phúng nhìn nàng.
-“Nguyên
lai là danh kĩ của Nguyên Tiêu Các, Nguyệt Nhân Nhân sao? Thật sự là nghe danh
không bằng gặp mặt!”-Đúng là làm cho thiên hạ chê cười, nữ tử như tiên từng làm
cho hắn mộng tưởng lại thật sự tồn tại thế nhưng nàng ta lại xuất thân từ một
nơi nhơ nhuốc.
“Danh kỹ” – Hai chữ này thập phần chói tai,
Nguyệt Nhân Nhân cảm thấy lòng mìn chợt trầm xuống.
-“Vâng,
Tần công tử có gì chỉ giáo?” – Nàng tao nhã đứng dậy hành lễ. Không hổ danh là
hoa khôi, dù trong lòng có bao nhiêu đau buồn nhưng khuôn mặt vẫn là nụ cười
quyến rũ.
-“Không có gì, ta chỉ cảm thấy nàng khiêu vũ thật
sự là mê người, làm ta rất khó quên.” – Hắn đến gần nàng, nhìn thấy khuôn mặt
nàng rõ ràng hơn. Làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi mắt trong suốt dường
như ngân ngấn nước lại càng diễm lệ, quyến rũ hơn , hai gò má nàng đỏ ửng càng
khiến người ta bị dụ hoặc.
Trong tưởng tượng của hắn lại
hoàn toàn khác hẳn. Nàng không phải là cái dạng này, nàng nên ôn nhu uyển chuyển
hàm xúc làm người khác động lòng, giống như một hạt bụi thanh khiết giữa phàm
trần này… chứ không phải tràn ngập dụ hoặc như thế.
Nam nhân
nhìn Nguyệt Nhân Nhân như vậy rất nhiều, Tần Nghĩa Phàm cũng dùng ánh mắt đầy
nhục dục nhìn nàng làm tim nàng như bị dao cắt vào. Nhưng nàng có thể oán được
ai? Ai lại làm cho nàng xuất thân từ nơi như vậy?
-“Đa tạ
công tử đã khích lệ.” - Ảo tưởng không thực tế của nàng đã hoàn toàn bị phá
hủy.
Tần Nghĩa Phàm bắt lấy tai nàng , dùng một chức lực làm
nàng ngã vào lòng hắn.
-“Không!” – Nàng vẫn nghĩ hắn xuất
thân từ nhà quan lại , sống an nhàn sung sướng nên cũng sẽ không có nhiều khí
lực, xem ra nàng thật sự lầm rồi.
-“Như thế nào? Nàng nghĩ
rằng ta không thể trả tiền cho nàng nổi hay sao?” – Hắn đùa cợt cười, khuôn mặt
tuấng lãng với nụ cười phóng đãng như vậy càng khiến người ta bị mê
hoặc.
Nguyệt Nhân Nhân phải mất một lúc lâu mới có thể trấn
tĩnh lại. Vì sao lại khiến cho nàng gặp hắn. Gặp nhau như vậy chỉ khiến cho nàng
cảm thấy bản thân càng hèn mọn hơn mà thôi.
-“Nếu ngài có
thể, ba ngày sau mang theo ngân phiếu đến Nguyên Tiêu Các, ta sẽ chính là của
ngài” – Nàng cười quyến rũ trả lời.
Tần Nghĩa Phàm tránh né
bàn tay ấy , có chút mê hoặc cùng khinh bỉ nhìn nàng.
Nguyệt
Nhân Nhân nhìn ánh mắt hắn… nàng đã cố ý đem những lời này nói ra. Nếu đã không
thể cùng nhau thì cần gì phải để hắn lưu lại những gì tốt
đẹp.
____________________________________________
Sỡ
hữu vũ kĩ tuyệt đỉnh cùng với thái độ đối với khách nên Nguyệ