
n trương như vậy, nếu bây giờ truyền thái y, để người ta biết được sẽ phiền phức lắm đấy.”
Vân Tịch nhíu mày, biết chủ tử nói đúng, vết thương này là do Viện phi cố tình gây khó dễ cho chủ tử mà có, nếu tin Đào Ngọc các gọi Thái y tới tai Viện phi, sợ là sau này nàng ta sẽ lại gây chuyện với chủ tử nữa, “Nhưng thưa chủ tử, nhỡ mấy ngày tới Hoàng thượng lật thẻ bài của người, nhìn thấy vết thương thì biết làm sao?”
Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa chợt thấy ánh đèn ngoài đó lập lòe lúc sáng lúc tối, sắc mặt hơi đổi, nói khẽ: “Tảng đá bên ngoài Đào Ngọc các đã mọc rêu, em có thấy không?”
“Vâng…” Vân Tịch buồn bã thưa, nhúng khăn vào nước nóng rồi vắt kiệt, đắp nhẹ lên vết bầm trên đầu gối chủ tử, nghe thấy nàng xuýt xoa một tiếng.
“Chủ tử…”
“Không sao đâu,” Trang Lạc Yên nói nửa đùa nửa thật, “Mấy ngày trước chủ tử nhà em đâu ít bị phạt, nào có yếu đuối như vậy, đắp khăn nóng là đỡ thôi, xong rồi thì em cứ đi nghỉ đi, đừng lo.”
“Người như vậy, nô tì làm sao ngủ được ạ.” Vân Tịch cũng phát hiện ánh đèn bất thường ngoài cửa sổ, trước đây chủ tử có dặn dò, nếu ban đêm Hoàng thượng đột nhiên tới đây thì hãy lay đèn lồng vài cái để báo cho người biết mà chuẩn bị, biện pháp phòng ngừa này của chủ tử quả là chu đáo.
“Dạo trước, khi Hoàng thượng không đến Đào Ngọc các nữa thì ai thấy người cũng có thể quát nạt vài câu, ngay cả Mã tiệp dư kia cũng vậy, phẩm cấp chẳng cao hơn người bao nhiêu cũng có thể phạt người quỳ mấy canh giờ, vất vả lắm mới được như ngày hôm nay, vậy mà người lại để đầu gối bị thương thế, nô tì nhìn đau lòng lắm.” Vân Tịch cẩn thận chườm khăn lên, “Sẽ hơi đau một chút, chủ tử người phải cố nhịn nhé, tan máu bầm sẽ đỡ hơn.”
Gian ngoài, Cao Đức Trung lẳng lặng nghe tiếng nói chuyện khe khẽ bên trong, dù không nhìn thấy sắc mặt Hoàng thượng lúc này, ông cũng biết, tâm trạng vạn tuế gia không được tốt lắm. Thấy Hoàng thượng đang định nhấc chân bước vào, Cao Đức Trung vội vàng hô lớn: “Hoàng thượng giá lâm.”
Khi Phong Cẩn cùng Cao Đức Trung vào bên trong liền thấy Chiêu tần khoác một chiếc áo choàng ngoài rộng thình quỳ trên mặt đất, mái tóc đen nhánh xõa dài, không hề mang món trang sức nào, hắn chợt nhớ đến một câu: Vừa thấy đã thương.
Phong Cẩn cúi nhìn người con gái đang quỳ trước mặt, khom lưng đỡ nàng đứng dậy: “Ái phi đừng đa lễ.” Ánh nhìn thoáng đảo qua đầu gối bị áo choàng che khuất, hắn quay sang nói với Cao Đức Trung: “Gọi người truyền thái y đến đây.”
“Bẩm vâng.” Cao Đức Trung nghe vậy bèn lui ra ngoài, Vân Tịch thấy thế cũng bưng bồn nước nóng lui ra, đi tới cửa, nàng lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hoàng thượng đang đỡ chủ tử ngồi xuống mới yên tâm bước ra ngoài.
“Vén lên cho trẫm xem nào.” Phong Cẩn nhìn đầu gối nàng bị che kín, bình thản lên tiếng, “Có chuyện gì mà trẫm không thể biết?”
Trang Lạc Yên do dự kéo ống quần lên, lộ ra vết bầm tím lớn trên đầu gối: “Trông qua thì có vẻ rất đáng sợ nhưng thực ra không nghiêm trọng lắm đâu…”
“Phụ thân nàng là một vị quan tốt.” Một vị Hoàng đế thường không thích nói đến việc trên triều với phi tần hậu cung, vậy nên Phong Cẩn chỉ nói một câu lấp lửng rồi chuyển đề tài, “Bản thân nàng đau ốm ở đâu thì phải biết tự chăm sóc mình một chút, không lẽ để người của Thái y viện cứ nhàn rỗi chẳng có việc gì hay sao?”
Hoàng đế không đề cập tới nguyên nhân vết thương của nàng, Trang Lạc Yên cũng sẽ không tự mình nói tới, chỉ cười cười: “Thiếp chỉ nghĩ rằng đã khuya, ồn ào gọi người tới không thích hợp lắm.”
“Nàng là người của trẫm, không cần băn khoăn nhiều như vậy,” Phong Cẩn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, giọng nói mang theo đôi phần dịu dàng, “Nàng không biết tự chăm sóc bản thân mình, sao trẫm an tâm được.”
“Hoàng thượng,” Trang Lạc Yên vờ cảm động liếc nhìn Hoàng đế rồi chậm rãi cúi đầu, tin tưởng miệng lưỡi của một Hoàng đế thì chẳng bằng tin tưởng ban ngày thấy ma đi.
Có người từng nói, cảnh một cô gái cúi đầu e thẹn sẽ thu hút người nhìn nhất, Phong Cẩn là một người đàn ông bình thường, vì vậy nhìn cảnh đẹp trước mắt, hắn cũng không tránh khỏi lan man suy nghĩ, có điều lại nghĩ đến đầu gối Chiêu tần chưa được bôi thuốc, hắn chỉ vươn tay vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng, tay kia nắm lấy bàn tay mềm mại hơi lạnh.
Đào Ngọc các không xông hương, chỉ thoáng ngửi thấy mùi trái cây dìu dịu, có lẽ Chiêu tần đặt thêm hoa quả tươi vào bên trong màn gối và quần áo, mùi rất nhạt nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái.
Trang Lạc Yên không biết lúc này Hoàng đế nghĩ gì nên nàng không cố ý làm điều gì gây chú ý, chỉ trong lúc lơ đãng chậm rãi tiến dần vào lòng Hoàng đế, như thể đó là bản năng của cơ thể mà không phải cố tình làm bộ hay câu dẫn đối phương.
Thân thể ấm áp mềm mại trong lòng khiến Phong Cẩn không tự chủ được ôm lấy người đó. Hắn không nói gì, cũng không muốn nói điều gì vào thời khắc này, yên tĩnh và nhẹ nhõm hiếm thấy khiến khóe miệng hắn hơi nhếch lên dễ chịu.
Cao Đức Trung đang đứng ngoài cửa, nghe thấy phòng trong chợt tĩnh lặng, ông hơi kinh ngạc. Có cơ hội như vậy, sao Chiêu tần không lợi d