Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nghe Nói Chú Yêu Loli

Nghe Nói Chú Yêu Loli

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327342

Bình chọn: 10.00/10/734 lượt.

y động chân, nhưng tay vừa động đã bị Tần Hồng Nhan bắt được.

“Cho nên tôi mới nói cậu là trẻ con.” Tần Hồng Nhan khinh bỉ.

Trầm Thịnh Niên nhìn Tần Hồng Nhan, nhìn làn da trắng mịn như ngọc, nhìn bộ ngực cao nhất, nhìn đôi môi căng mọng, ánh mắt dần trở nên yêu nghiệt.

“Anh đúng là trẻ con, nếu anh phải vào tù, nhất định sẽ kéo em vào theo, chúng ta cho dù sống chết cũng phải ở cùng một chỗ.” Trầm Thịnh Niên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Biến thái.” Tần Hồng Nhan lẳng lặng đánh giá.

Mà sau đó, cô liền bị tên biến thái này đè lên sô pha.

Trong nhà tù, thời gian như chiếc đồng hồ cát, chậm chạp trôi qua.

Mỗi ngày Trầm Ngang đều làm những việc giống nhau: Rời giường điểm danh, đi ăn cơm, ra ngoài lao động, học tập, đến tối tắt đèn đi ngủ.

Anh cố gắng giảm thiểu thời gian suy nghĩ, nhưng vẫn luôn nhớ đến hình ảnh xinh đẹp kia.

Nhớ tới bộ dáng cô xị mặt nhíu mày khi bị anh cướp thịt bò.

Nhớ tới bộ dáng tuyệt đẹp như con bướm đêm rực rỡ khi cô nhảy trên tường cao xuống.

Nhớ tới hai má ửng đỏ như trái đào hấp dẫn khi cô đạt đến cao triều.

Hình ảnh của cô hiện diện ở khắp mọi nơi, chiếm cứ toàn bộ tâm trí anh.

Trầm Ngang phải dựa vào từng ký ức còn sót lại của mình và cô để vượt qua những năm tháng khó khăn gian khổ trong tù.

Một giây, một phút, một giờ, một ngày, một tháng, một năm.

Đó là sự đau khổ dày vò nhất.

Anh nghĩ, may mà anh không để Mộc Mộc chờ mình, dày vò đau khổ như khắc vào xương cốt thế này làm sao cô chịu nổi.

Anh không hối hận về quyết định của mình.

Nếu Mộc Mộc không gặp anh, cô vẫn là một cô sinh viên mới ra trường, có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng, tìm một bạn trai cùng tuổi, hai người cãi nhau rồi lại vui vẻ hòa thuận, hưởng thụ hạnh phúc đơn giản nhưng vô cùng tốt đẹp.

Nhưng anh yêu cô, cho nên cứng rắn kéo cô vào vòng luẩn quẩn của mình.

Cô dâng thân xác, tình yêu đều giao cho anh, mà anh báo đáp lại cho cô chỉ là thương tổn và nước mắt.

Là anh có lỗi với cô.

Bây giờ xem ra, ít nhất trong hai người, có một người hạnh phúc.

Anh không hối hận về quyết định này.

Nhưng, tại vì sao...... Tim đau như sắp vỡ ra.

Tám tháng sau, Trầm Ngang bởi vì có biểu hiện và hành vi tốt mà được giảm hình phạt, được ra tù trước thời hạn.

Ngày ra tù, anh bước ra khỏi song sắt nặng nề, cảm thấy cứ như đã trải qua mấy đời.

Toàn bộ thế giới giống như cảnh trong mơ, chỉ duy nhất một sự thật đã không thuộc về anh.

Trầm Thịnh Niên tới đón anh về lại khu chung cư Thịnh Nguyên, nơi đó luôn có người quét tước, đồ đạc vẫn để như cũ.

Mở cửa tủ quần áo, chỉ còn lại quần áo của anh, hơn một nửa trống không như sự trống rỗng trong trái tim anh, anh ôm ngực, chậm rãi trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Đó là Lâm Mộc Mộc, Lâm Mộc Mộc anh yêu tha thiết đã giống như những bộ quần áo đó, bước ra khỏi thế giới của anh rồi.

Năng lực thích nghi của Trầm Ngang rất mạnh, chưa đầy hai tuần ra tù mà anh đã quen lại với cuộc sống bên ngoài một lần nữa.

Nơm nớp lo sợ một tháng, cũng không thấy chú mình nhắc tới Lâm Mộc Mộc, trái tim Trầm Thịnh Niên dần dần thả lỏng. Ai ngờ chưa kịp ổn định tinh thần thì đã bị Trầm Ngang phân phó đi mua vé máy bay sang Anh giúp chú ấy.

“Chú, muốn giải sầu kỳ thật không nhất thiết phải sang Anh, còn có Australia, Canada, Mĩ, Pháp, đều được cả.”

Trầm Thịnh Niên lại xuất ra lời khuyên Mộc Mộc hai năm trước để làm lí do thoái thác.

Cậu ta cảm thấy dính tới nước Anh là chẳng tốt đẹp gì rồi.

Ai ngờ Trầm Ngang lại nói thẳng mục đích thật của mình: “Chú muốn nhìn cô ấy.”

Cô ấy, đương nhiên là chỉ Lâm Mộc Mộc.

Trầm Thịnh Niên biết rõ chú nhà mình đã quyết thì chẳng ai ngăn cản được, vì vậy chỉ có thể giúp Trầm Ngang chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.

Sau khi xuống máy bay trở về chốn cũ, Trầm Ngang bỗng thấy tâm tình phức tạp.

Lần trước đến là khi hai người đang cãi nhau. Mà lúc này, cô đã là vợ của người khác.

Quá khứ đã qua không bao giờ có thể quay trở lại.

Anh hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn không buông xuống được.

Nghe nói Mộc Mộc và Lục Ngộ mở một quán cay Tứ Xuyên, Trầm Ngang một mạch tìm đến, phát hiện mặt trước của cửa hàng khá lớn, sạch sẽ gọn gàng, cách bài bố trang trí của quán tạo cho anh cảm giác quen thuộc.

Bây giờ không phải là thời gian ăn cơm cho nên trong quán chỉ có ba bốn nhóm khách. Trầm Ngang thầm nghĩ chắc Mộc Mộc chưa đến, vì thế yên tâm ngồi xuống.

Nhưng khi ngồi xuống anh mới phát hiện ra tại sao anh lại thấy nơi này quen thuộc đến thế -- cách bài bố và trang trí của cửa hàng giống với phòng bếp ở chung cư Thịnh Nguyên như đúc.

Mà khi người phục vụ mang menu đến, những món ghi trên đó đều là những món ăn anh thích ăn nhất.

Trầm Ngang cố gắng đè nén trái tim đang đập dữ dội, không ngừng tự nhủ rằng đừng ôm hy vọng, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.

Phục vụ bưng đồ ăn, cá kho và sườn chua ngọt, cho dù màu sắc hay là hương vị đều giống như ..... từ tay anh nấu ra.

Tất cả đều là bí quyết anh dạy cô.

Lòng anh kích động vô cùng, bỗng phát hiện nãy giờ người phục vụ luôn nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.

“Có việc gì sao?” Trầm Ngang hỏi.

Người phục vụ ngượng