
ếng thét của những người đi đường, viên đạn
gào thét mà bay qua đỉnh đầu tôi, âm thanh tấm kính thủy tinh vỡ ra cùng tiếng
viên đạn găm vào thân xe kim loại bén nhọn vang lên.
Lại gặp phải một trận mai phục ám sát sao!
Tôi khóc không ra nước mắt, tình huống gì thế kia! Tôi thật
quá xui xẻo, làm sao có thể dính vào việc như thế chứ. Chỉ có thể liều mạng mà
cuộn tròn thân mình trốn ở phía dưới, trong lòng thầm cầu nguyện tấm thân sắt
thép của chiếc xe hơi này đủ cứng, ngàn vạn lần đừng để bên ngoài xuyên thủng
qua, nếu không tôi đây sẽ thành tổ ong vò vẽ.
Tiếng súng tạm ngừng bên tai, đỉnh đầu tôi cũng chợt nhẹ
tênh, nhìn thấy Lâu Thiếu Bạch đã ngồi dậy, một tay điều khiển tay lái, mạnh mẽ nhấn chân ga lao về phía trước, một tay
khác cực kì nhanh rút ra một khẩu súng máy liên thanh, từ lỗ hổng của tấm kính
thủy tinh đã vỡ bắn trả.
Tốc độ xe rất nhanh, giống như một mũi tên mà lao về phía
trước, nhưng mà sát thủ mai phục bên ngoài không ít, bỏ qua vài người ban đầu,
lại có thêm một đám người từ trong hem nhỏ xông ra, trước xe sau xe, tiếng súng
không dứt bên tai. Lâu Thiếu Bạch vừa lái xe, vừa điều khiển khấu súng máy vốn
phải đặt lên vai dùng hai tay chống đỡ, ngay cả tôi cũng nhìn ra được vô cùng
không tiện, ống tay áo của anh ta dần nhuộm một màu máu, không biết đã bị bắn
trúng ở đâu.
Lòng tôi chấn động một hồi, thốt lên tiếng hô thật to: “Lâu
Thiếu Bạch, rốt cuộc anh có ổn không?”
Anh ta nhanh chóng liếc mắt nhìn tôi, mắng một tiếng: “Câm
miệng! Đừng nhúc nhích!”
Tôi nghe lời anh ta, cứ như vậy mà ngồi bất động nấp dưới ghế,
vấn đề là với tình trạng này nếu không thể thoát khỏi vòng vây của nhóm sát thủ
kia, ngộ nhỡ anh ta không chống đỡ được, kết cục của tôi sẽ ra sao đây?
“Tôi lái xe, anh đối phó với họ đi!”
Tôi cắn răng một cái, nhìn anh ta rống lớn.
Anh ta cúi đầu tránh thoát những viên đạn dày đặc, rống to với
tôi: “Em làm được không?”
“Không được cũng phải làm, so với việc hai chúng ta đều chết
ở đây còn tốt hơn!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, bất chấp mọi giá.
Anh ta không hề do dự, mạnh mẽ đổi ngược vị trí của mình,
thuận thế xoay ngược lại. Cuộc đời tôi chưa bao giờ phối hợp động tác như vậy,
tôi cực kị nhanh leo sang ghế lái, vừa ngồi vừa nghiêng người tránh đạn. Cầm
tay lái, nhấn ga thật mạnh, lao về phía trước đụng cho vài tên sát thủ ngã lăn
trên mặt đất, số còn lại vẻ mặt hoảng sợ, vội né tránh, xe hơi cứ như một con hổ
điên đang gào thét mà lao về phía trước.
Lâu Thiếu Bạch phảng phất có chút kinh ngạc, lúc này lại còn
cười ha hả, “Làm tốt lắm!”. Anh ta rống lên một tiếng, xoay người nhanh nhẹn bò
trở lại vì trí cũ, cầm trên tay khẩu súng hướng ra ngoài bắn trả những tên sát
thủ.
“Lốp xe bị bắn thủng rồi!”
Tôi thét lên một tiếng, cảm giác được tay lái run lên, thân
xe không thể khống chế được mà loạng choạng, tay lái bị đảo, thiếu chút nữa đã
đụng phải hành lang khắc đá ven đường, tôi vội vàng đảo tay lái tránh đi, lúc
này khó khăn lắm mới tránh được.
Sát thủ nhiều vô số, nhưng trên tay đều cầm súng ngắn, Lâu
Thiếu Bạch cầm một khẩu súng máy, hỏa lực cũng lập tức chiếm ưu thế, cộng thêm
việc tôi đây không muốn sống mà điên cường lao tới, xông ra khỏi vòng vây dài
khoảng hai trăm thước này, những tên sát thủ sau lưng cũng bị cắt đuôi.
Một trận bắn nhau kịch liệt khiến cho những người đi trên đường
sợ tới mức chạy hết, ngay cả cảnh sát không biết cũng rúc đi đâu hết, đến khi
chiếc xe thủng mất hai lốp rốt cuộc bất động đứng ven đường, vài cảnh sát nghe
thấy tiếng súng ngừng xông ra mới nhận ra Lâu Thiếu Bạch, quá sợ hãi, vội vàng
vây quanh.
Thì ra cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết là như vậy…
Toàn thân tôi đẫm mồ hôi, tay chân co quắp ngồi trên ghế, cả
người không ngừng run rẩy. Vừa quay đầu lại, trông thấy máu trong cánh tay áo của
anh tay không ngừng ồ ồ chảy xuống, sắc mắt anh ta trắng bệch, càng nổi bật
hàng mi đen như mực.
“Lâu Thiếu Bạch, không phải sẽ treo như vậy chứ?”
Hàm răng tôi run lẩy bẩy cố rặn ra mấy chữ này.
“Treo?”
Anh ta nhíu mày, quay đầu nhìn qua tôi.
“Chính là chết đó!”
Tôi lớn tiếng nói.
“Em yên tâm, cho dù treo, tôi cũng phải phải nghe xong chuyện
tối qua em muốn nói với tôi xong rồi mới treo.” (ở đây chị nói từ “treo” là ví
anh như máy tính bị treo á ^^)
Anh ta nhìn tôi cười ha hả, vẻ mặt bất cần.
Vết thương của anh ta là ở bên vai phải, góc áo chỗ đó đã sớm
bị máu nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Tôi cởi áo của anh ta ra, nhìn thoáng qua,
chỉ biết viên đạn này đã bắn trúng động mạch chủ của cánh tay. Anh ta tự dùng
tay trái đè xuống, lại không được xử lí tốt, máu theo khẽ hỡ trên tay anh ta không
ngừng chảy ra.
Bệnh viện Tây y duy nhất trong thành nằm ở phía bắc, cách
nơi này cũng hơn 10 phút lái xe. Hiện tại xe hơi không thể chạy được nữa, chỉ
có thể dùng sức người mà đẩy xe về phía trước, nếu không có biện pháp cầm máu,
tôi không biết anh ta có thể chịu được đến tối nay để nghe tôi nói chuyện kia
hay không.
Không có dụng cụ cầm máu, chỉ có thể lấy những thứ sẵn có,
tôi cởi