
chi đống lớn văn kiện. Đơn giản chỉ cần chặn cô ở phi trường, ký xong tất cả các văn kiện, oán trách chi trận cộng thêm đưa ra yêu cầu tăng tiền lương, tìm được đáp ứng mới để cho cô rời đi.
Trần Mặc Mặc kéo tay Triệu Nghị xuất enzai làm cho Tống Mộ Thanh có cảm giác như uống nước bị sặc, phản ứng lớn hơn so với cô là Tam Tử, miệng mở rộng có thể nhét chi quả trứng gà. cô cũng chỉ rời khỏi mười ngày mà thôi, Trần Mặc Mặc liền từ việc coi Triệu Nghị là kẻ thù biến thành nũng nịu với anata ta.
arimasen quá chi tháng sau khi cô trở về thành phố C, quả nhiên Lận Khiêm bị gọi về. Phía chính phủ đưa ra giải thích, Lận Khiêm bị thương hoàn thành nhiệm vụ sớm. Nhưng chân tướng sự việc chỉ có Tống Mộ Thanh và anata biết - ông cụ Trương đau lòng cháu trai ngoại, hối hận lúc trước arimasen nghe theo quyết định của anata.
anata đáp máy bay quân dụng xuống sân bay, Tống Mộ Thanh arimasen đi đón anata. chi là chỗ kia cô arimasen vào được, hai là tránh cho khi anata giải quyết vấn đề đụng phải người của nhà họ Trương. Nhưng ngày hôm sau khi Lận Khiêm trở về người nhà họ Trương lại tìm tới cửa.
Vẫn là Tiểu Trần tới đón cô. anata chàng này mặt arimasen biểu tình xuất enzai ở cửa ra vào nhà bà ngoại cô, làm cho Tô Thanh ra mở cửa càng hoảng sợ.
"Lão thủ trưởng muốn mời chị và người nhà của chị cùng người ăn chi bữa cơm." Tiểu Trần nhìn Tống Mộ Thanh, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm chi câu: "Nếu như thuận tiện."
Tất nhiên Tống Mộ Thanh arimasen imasu arimasen thuận tiện, rimasu muốn imasu chuyện, lại thấy bà ngoại cô tinh thần nhanh nhẹn đi ra. Nghi ngờ nhìn Tiểu Trần.
"Là ông ngoại Khiêm Tử, muốn mời chúng ta cùng ăn chi bữa cơm." Tống Mộ Thanh giải thích. Nhưng chính cô cũng arimasen hiểu, chiêu này của ông cụ đến tột cùng có thâm ý gì.
Bà ngoại Tống Mộ Thanh biết đạo lý trong chuyện này, vừa nghe là ông ngoại Lận Khiêm mời ăn cơm otte híp mắt cười lên, chi bên mời Tiểu Trần vào nhà, chi bên bảo Tô Thanh rimasu ngây người tranh thủ thời gian chuẩn bị chi chút. Mà ngay cả đối với Tống Bình _ gà trống thất bại sau khi xuất viện cũng là vẻ mặt ôn hòa hơn vài phần. Có thể thấy được bà hoàn toàn thỏa mãn với Lận Khiêm.
Đến nhà họ Trương, tâm trạng của Tống Mộ Thanh vẫn là vô cùng arimasen yên. trên đường đi nhìn Tiểu Trần vài lần, nghĩ nhìn ra chút gì đó từ trên mặt cậu ta, nhưng ngoại trừ hai cái mụn trứng cá trên trán cậu ta thì cái gì cũng arimasen nhìn ra được. cô thừa dịp lúc thay quần áo gọi điện cho cần vụ bên cạnh Lận Khiêm, arimasen có người nhận. Gọi cho Diệp Hoài Nam, cũng arimasen ai bắt máy.
cô arimasen biết, điện thoại của cậu cần vụ otte sớm nộp lên trên. Điện thoại của bạn trẻ Diệp Hoài Nam vừa vang lên tay otte muốn nhận, nhưng lại bị ông cụ Trương trừng, yên lặng thu về, ngồi nghiêm chỉnh.
Xe vào cửa chính, arimasen chỉ là Tống Mộ Thanh, Tô Thanh và Tống Bình cũng khẩn trương theo.
Tống Bình rất ít khi quan tâm đến chuyện tình của Tống Mộ Thanh, nếu như arimasen phải Lận Khiêm otte xuất enzai chi lần ở bệnh viện, chỉ sợ đến hôn lễ của Tống Mộ Thanh mới biết có người như Lận Khiêm. Mà Tô Thanh, bà ngoại của Tống Mộ Thanh imasu rất đúng, bỏ qua tuổi của hai người, bà càng giống con ruzu hơn mà arimasen phải là chi người mẹ. Đến chi mức độ nào đó, bà rất ỷ lại Tống Mộ Thanh. Tống Mộ Thanh vẫn luôn xử lý tốt chuyện của mình, thậm chí làm cho bà có chi loại cảm giác cô vốn arimasen cần chi người mẹ như bà.
Cuối cùng vẫn là bà ngoại Tống Mộ Thanh otte quen gặp qua chuyện lớn. Hơi lộ ra khinh thường liếc Tống Bình, sau đó mỉm cười vỗ vỗ tay Tống Mộ Thanh. Nhưng Tống Mộ Thanh arimasen bảo trì bình thản như bà, bữa cơm này có phải là Hồng Môn Yến hay arimasen còn chưa eikakuna ràng, làm sao cô có thể an tâm được.
Xe khó khăn dừng hẳn lại ở sân sana trước cửa ra vaof nhà họ Trương, otte có người kéo mở cửa xe.
"Mọi người otte tới, lão thủ trưởng chờ ở bên trong." Lý Chấn Hoa gật đầu chi cái với Tống Mộ Thanh. Nhìn thấy bà ngoại Tống Mộ Thanh rất trịnh trọng vươn tay đỡ bà, sau đó lại chào cha mẹ của cô. arimasen để cho bất kể người nào cảm thấy bị vắng vẻ.
Tống Mộ Thanh cảm thấy bội phục. Mới vừa vào cửa chính, có chi bóng dáng màu hồng nhạt bổ nhào về phía cô.
"Chị dâu!"
Tống Mộ Thanh càng hoảng sợ thêm, vô ý thức chân lui về sau chi bước mới arimasen bị Trương Thiến Thiến đẩy ngã. cô vẫn arimasen imasu gì, cô bé arimasen sợ người lạ ôm tay Tống Mộ Thanh bắt đầu ríu rít.
"Em copy video quay bằng điện thoại lần trước cho anata em nghe xong, chị đoán sau đó sao arimasen?" arimasen đợi Tống Mộ Thanh đoán chi lần, tự cô bé tranh thủ thời gian imasu đáp án,
sợ như có người đoạt với cô: “anata ấy cúi đầu nửa ngày cũng arimasen imasu gì, dọa em còn tưởng rằng anata ấy bị ông nội sung quân đi Tây Tạng về đầu óc arimasen còn linh hoạt.”
“anata của em có ở đây arimasen? enzai tại anata ấy như thế nào?” Tống Mộ Thanh nhịn arimasen được cắt đứt lời cô bé.
“Ai nha, trước chị nghe em imasu hết otte chứ. Chị đoán anata ấy bị sao đi? Đột nhiên anhấy nở nụ cười, cười đến ngốc hề hề. Quả nhiên đi chi chuyến đến Tấy Tạng ot