
n tươi cười.
Hai ngày sau, tư liệu về Thẩm Tiếu Phi đã đặt trên bàn trong thư phòng của Đỗ Hân Ngôn, chàng xem đi xem lại từng chữ từng câu trong đó.
Đêm đó, đèn trong thư phòng của Đỗ Hân Ngôn sáng đến tận sớm mai.
Hoa tuyết rơi khắp vườn, loang lổ con đường nhỏ.
Trong vườn, gần chỗ tường bao có một chiếc xích đu, trên mặt gỗ tuyết dày cả tấc. Thẩm Tiếu Phi ôm lò sưởi cuộn mình trong chiếc áo khoác lông chồn bạc dày sụ, khuôn măt mất hút sau chiếc khăn quàng cổ tuyết nhung, chỉ hở ra đôi mắt phượng. Đôi mắt rất có thần, con ngươi đen láy, khiến cho lòng trắng cũng ánh sắc xanh, giống như thứ rượu trong vắt đựng trong loại đồ sứ thượng hạng nhất, lại như bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây trên nền tuyết trắng không vương bụi bẩn.
“Tiểu thư, bên ngoài lạnh, cẩn thận nhiễm lạnh!”. Rõ ràng là lời nói quan tâm nhưng từ miệng Vô Song thì chẳng hề có chút ấm áp. Vô Song mặc một chiếc áo bó không tay màu xanh nhạt càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, tay cầm một thanh kiếm dài, hai má đỏ ửng vì lạnh, giống như một đóa u lan lặng lẽ tỏa hương.
“Ngươi vào trước đi, trong phòng hơi than, ta ở đây cho thoáng”. Tiếu Phi vẫn đứng im, giọng nói vọng ra từ trong chiếc khăn quàng cổ mềm như nước chứ không lạnh lùng như lúc nói chuyện với Đỗ Hân Ngôn.
Vô Song hơi sững ra, lồng ngực khẽ phập phồng, ánh mắt thoáng tia bất lực. Cô không khuyên nhủ gì thêm, cụp mắt xuống, đứng yên bên cạnh Tiếu Phi.
Ánh mắt Tiếu Phi lộ nụ cười giảo hoạt. Nàng chậm rãi đi tới chỗ xích đu đưa tay gạt tuyết, ngoài móng tay còn hơi hồng, hai bàn tay trắng như tuyết. Tiếu Phi ngồi lên xích đu, hai chân khẽ đạp, xích đu đưa đi đưa lại. Gió thổi lông trên áo khoác và khăn quàng bay bay, nàng hắt hơi rồi cười hỏi: “Vô Song, ta lại hại ngươi bị phạt, chắc ngươi hận ta lắm nhỉ?”.
Vô Song tỏ vẻ lãnh đạm, mím môi không nói, như thể Tiếu Phi đang nói những chuyện không liên quan gì đến mình.
Tiếu Phi bỗng thấy chán, nàng xuống khỏi xích đu, chẳng thèm nhìn Vô Song mà đi thẳng vào Tú Lâu.
Vô Song lặng lẽ theo sau Tiếu Phi, đến tận chân lầu, Tiếu Phi đột nhiên quay lại nói: “Vô Song, bảo vệ một người ngươi ghét, có đáng không?”.
Vô Song ngẩng lên, bình tĩnh nhìn Tiếu Phi, chậm rãi nhả ra một từ: “Đáng!”.
“Chỉ vì đã cứu mạng ngươi nên ngươi cứ như một đứa ngốc mà nghe theo lời của hắn, chẳng lẽ ngươi không oán hận một chút nào sao?”.
“Nhận ơn một lần trả ơn cả đời”.
“Ngươi có bảo hắn cứu ngươi đâu? Hắn tự ra tay thì liên quan gì đến ngươi? Cùng lắm là sau này ngươi cũng cứu hắn một mạng, chứ ngày ngày ở đây bị ta giày vò như thế này sao?!”.
Vô Song nhìn Tiếu Phi, cuối cùng thở dài nói: “Tiểu thư ích kỷ bạc bẽo, tất không hiểu được đâu”.
Tiếu Phi bực bội đáp lời: “Người không vì mình trời chu đất diệt! Vô Song, đừng nói với ta những chuyện nhân nghĩa đạo đức đó. Ta chỉ muốn xem xem rốt cuộc hắn có thể chiều lòng ta đến mức nào, mang ngươi ra làm dao thử, cũng là do ngươi tự chuốc lấy”.
Tiếu Phi nhấc váy rảo bước lên lầu, đi tới cửa khuê phòng ở gác hai thì nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Vô Song: “Ngoài bản thân mình, chẳng lẽ tiểu thư chưa từng vương vấn ai sao?”.
Bước chân Tiếu Phi bỗng nặng như đeo chì, thẫn thờ dừng lại. Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng ấm áp chiếu khắp hậu hoa viên, không còn cả tiếng gió, tĩnh lặng khác thường.
Nàng chưa từng vương vấn ai sao? Những ngày này nàng lúc nào nàng cũng nhớ nhung một người.
Sông Cừ Phù, bóng dáng chàng chắp tay sau lưng thấp thoáng qua kẽ lá sen, tà áo xanh bay bay trong gió sớm, khuôn mặt ánh mắt tươi cười.
Núi Lạc Phong, tiếng tiêu du dương khắp không trung, đêm đêm vang vọng bên tai.
Nàng khẽ rung mình, bàn tay luồn trong tay áo cầm lò sưởi tay mà vẫn cảm thấy lạnh. Tiếu Phi nhìn Vô Song, bĩu môi nghĩ, thà phụ hết người trong thiên hạ, cũng không thể có lỗi với bản thân.
Tết Nguyên Tiêu.
Đêm đẹp nhất năm ở chốn Kinh Thành.
Tiếu Phi thấy thị tỳ Yên Nhiên đã thay áo mới, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui. Nhưng, nàng không muốn đi, nàng rất muốn biết, nàng không đi, Tam hoàng tử Duệ sẽ làm gì nàng.
Hai năm trước bên cạnh nàng chỉ có mình Yên Nhiên hầu hạ. Hai người hứng khởi đi chơi Tết đèn, mải mê xem đèn, quay lại mới biết lạc nhau. Nàng đứng dưới một chiếc đèn hoa sen, cũng chẳng lo lắng gì, định bụng xem xong sẽ tự đi về phủ. Ngay sau đó Tam hoàng tử Duệ anh tuấn lịch lãm đã diễn vở gặp gỡ tình cờ hộ tống mỹ nhân. Rồi sau đó luôn tỏ vẻ có tình cảm sâu đậm với nàng, còn đưa cả Vô Song võ nghệ cao cường, xinh đẹp mỹ miều đến mức khiến nàng hổ thẹn tới bảo vệ nàng.
Tiếu Phi không thể tin vào tình cảm của Tam hoàng tử Duệ, dù ngay cả nàng cũng không biết tại sao. Hai năm nay, Cao Duệ hoàn toàn kín kẽ, lúc nào cũng làm ra vẻ si tình sau này sẽ cùng nàng chia sẻ giang sơn. Vì phụ thân của nàng là tể tướng đương triều Thẩm Nghi kiên quyết không can dự vào cuộc chiến tranh giành ngôi thái tử, Tiếu Phi không muốn người ngoài biết mình có quen biết với Tam hoàng tử, nên Cao Duệ làm ra vẻ không biết nàng, không làm gì tổn hại đến danh tiếng của nàng. Chàng chỉ nói, đợi chàng trở thành