
sổ, thở dài, sau đó hỏi: "Tối nay bồ ở nơi này sao?"
Lắc đầu, tôi còn chưa có cách nào đối mặt Nhiễm Ngạo.
Lấy ra hòm y dược, xử lý tốt vết thương trên mặt Nhiễm Ngạo, giúp anh đổi lại áo ngủ, tôi liền cùng Thịnh Hạ rời đi.
Chẳng qua là, trong nháy mắt đóng cửa lại, lòng thoáng cái liền vô ích .
Một trận cuồng phong lớn sau cơn mưa, ánh mặt trời không còn càn rỡ như
thường ngày mà biến thành nhu hòa. Gió nhẹ đem sự mát mẻ ẩm ướt trong
không khí phẩy vào mặt, khiến tôi thích ý vô cùng. Tôi ngồi trên ghế dài ở công viên, nhìn giọt nước trên mặt đất, ở trong đó phản xạ cả bầu
trời.
"Đang ngẩn người?" Đỉnh đầu bị vỗ nhẹ nhàng, tuyệt đối là thủ pháp của Lâm Dã.
"Này, nước có ga." Anh đem nước có ga đưa tới trên tay của tôi, sau đó ngồi
xuống bên cạnh tôi, vừa thuận tay vỗ nhẹ đầu của tôi. Không biết tại
sao, cho tới bây giờ anh đều thích làm như vậy. Trước kia tôi không
phục, điểm mũi chân trả thù lại, làm cho tay chân đều đau. Sau đó dần
dần thành thói quen, cũng tùy ý anh đem đầu của tôi làm mõ gõ.
"Gõ đầu phụ nữ có thai, sẽ khiến họ dễ sanh non." Tôi nghiêm túc nhìn anh.
Mặt Lâm Dã "Chà" một chút biến trắng, vội vàng hỏi: "Có thật không?"
"Đương nhiên là..." Tôi thu hồi vẻ mặt đứng đắn , xấu xa cười: "Giả a!"
Anh hít sâu một cái, nheo mắt lại, nguy hiểm ngó chừng tôi, ánh mắt lạnh đến làm cho người phát dò xét.
Thấy hình dáng này, những người không quen anh nhất định sẽ bị làm cho sợ
đến gần chết. Bất quá, tôi dĩ nhiên rõ ràng anh là con cọp giấy, ít nhất ở trước mặt tôi là phải.
"Tốt lắm, tốt lắm, đừng tức giận a." Tôi cười xoa tóc của anh.
Khóe miệng Lâm Dã cong lên, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Thật không có biện pháp với em."
Tôi thắng lợi nháy mắt mấy cái, sau đó hỏi: "Ôi chao, sao anh biết tôi ở chỗ này?"
"Mới vừa rồi cùng Cung Viêm đến nhà Thịnh Hạ, mới biết được em đi ra ngoài
tản bộ . Thấy em lâu như vậy còn chưa trở về, sợ em gặp chuyện không
may, nên thuận đường tới tìm em." Anh mở hai cánh tay ra, tựa lưng vào
ghế ngồi, nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng ánh mặt trời, vết thương trên mặt càng tăng thêm mùi vị chán chường cuồng dã. Hai thiếu nữ từ bên cạnh đi qua, len lén dùng ánh mắt ái mộ nhìn anh.
"Tịnh Nhã." Anh như cũ nhắm mắt lại: "Em có cùng tiểu tử kia hòa hảo không?"
Tôi yên lặng.
Tôi không biết.
"Là lo lắng con không có ba ba sao?" Anh mở mắt, trong mắt có chút gì đo không biết tên lưu chuyển lên.
Tôi cắn môi, như cũ không nói gì. Quả thật đơn giản như vậy thì tốt.
Lâm Dã thẳng tắp nhìn tôi , trên mặt loang loáng kiên định: "Tịnh Nhã, chúng ta kết hôn đi!"
Miệng tôi mở rộng, ngây người như phỗng, kết hôn? Tôi cùng Lâm Dã?
Không để ý tới tôi dại ra, anh cầm tay của tôi, tiếp tục nói: "Chúng ta có
thể rời đi bây giờ, đến những quốc gia khác mà sống, quên hết thảy ở nơi này."
Thấy tôi không phản ứng chút nào, anh lo lắng chứng nhận:
"E, yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ yêu thương em,
chiếu cố em, xem con em là của anh ra... Em không tin?"
Đối mặt vẻ mặt thành khẩn và chân thật như thế, tôi có thể nào không tin.
Tôi ôm cổ của anh, tựa đầu trên bả vai anh, Lâm Dã sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó ôm lấy tôi.
Ánh mắt có chút ướt át: "Lâm Dã, cám ơn anh. Bắt đầu từ trước, anh vẫn
chiếu cố tôi... Dĩ nhiên, cũng thường xuyên không có đả kích cái gì tôi, đem đầu của tôi làm mõ mà gõ, cùng tôi đoạt đồ ăn... Nhưng thật rất cám ơn ngươi."
"Em đồng ý? !" Anh bắt được hai cánh tay của tôi, đem tôi kéo ra ngực của anh, khó có thể tin nhìn tôi, trong thanh âm tràn
đầy vui mừng rõ ràng: "Em đáp ứng cùng tôi kết hôn?!"
Tôi nhìn thẳng ánh mắt của anh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không thể đáp ứng." (#Ami: chị làm anh ấy chết đứng =.=) Sức lực trên cánh tay nhất thời buông lỏng, trong mắt Lâm Dã, thứ vừa dâng lên lúc nãy rơi xuống, tan mất.
"Lâm Dã, tôi biết anh đủ nghĩa khí, bạn chí cốt. Nhưng chuyện này, anh không giúp được tôi." Tôi cầm tay của anh, nói: "Sau này anh sẽ gặp được cô
gái anh yêu, nếu như anh và tôi kết hôn, lúc cô ấy xuất hiện, anh sẽ
không diễn ."
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm than thở, thật là hảo huynh đệ, vì tình bạn, ngay cả tôi cũng dám cưới.
Lâm Dã thẳng ngó chừng tôi, tựa hồ muốn nhìn xuyên thân thể của tôi, mà
trên tay truyền đến một trận run rẩy không thuộc về tôi cho thấy sự khẩn trương cùng bối rối hiếm khi xảy ra của anh. Tôi mơ hồ dự cảm được một
tia không ổn.
"Tịnh Nhã, anh..." Lúc này, tầm mắt Lâm Dã bỗng nhiên chuyển, chuyển qua phía sau thân thể của tôi.
Loại ánh mắt run sợ lợi hại mà bất đắc dĩ này --- thật sự quá quen thuộc --- xuất hiện vào mỗi lần có Nhiễm Ngạo.
Chẳng lẽ là...
Chậm rãi quay đầu vừa nhìn, quả nhiên, người nên xuất hiện đã xuất hiện.
Chỉ thấy Nhiễm Ngạo vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt không sợ hãi nhẹ nhàng bao trùm ở nơi tôi cầm chặt cánh tay phải của Lâm Dã.
Trong lòng hoảng hốt, tuyệt đối không thể để cho bọn họ ở chung một chỗ nữa,
nếu không ngôn ngữ bất hòa : không chừng lại muốn động thủ.
"Lâm Dã, anh đi về trước, tôi cùng anh ấy nói chuyện