
bán lời, một
người duy nhất ở đây đã bị anh đánh ngất xỉu."
"Không nói sớm,
hại tôi không dùng toàn lực." Funeral cầm lấy tay của người kia thương
cảm, kéo tay của tôi, dặn dò: "Đi theo sau thân thể của tôi, cẩn thận
một chút."
Tôi gật gật đầu, nhắm mắt theo sát anh đi ra khỏi phòng.
Mở cửa, chỉ thấy phía trước là một mảnh rừng cây rậm rạp, chúng tôi cẩn
thận điều tra trái phải một chút, thấy không có người, liền chạy tới
phía trước.
Đúng lúc này, mặt sau truyền đến một tiếng bước chân, Funeral phản ứng thật nhanh, lập tức đem tôi che trong ngực, không đợi
tôi tỉnh ngộ, từng trận tiếng súng vang lên, có mấy phát thậm chí bắn
vào cây cối bên cạnh chúng tôi. Tôi sợ hãi toàn thân cứng ngắc.
Funeral thét lớn một tiếng, sau đó vừa cử động đánh lại, vừa bảo vệ tôi chạy về phía trước. Truy binh phía sau càng ngày càng gần, tim cũng bất ổn,
giống như là muốn từ trong miệng nhảy ra.
Chúng tôi đi đến một
cái lối nhỏ, Funeral đột nhiên dừng lại, mang theo tôi nhảy xuống, sau
đó kề sát ở vách núi, ra hiệu tôi im lặng.
Không bao lâu, truy binh chạy qua từ trên đầu chúng tôi, cũng không có phát hiện khác thường.
Chờ xác định bọn họ đã đi xa, tôi mới che ngực, thở mạnh. Lúc này, Funeral bỗng nhiên ngã xuống đất, biểu tình thống khổ.
Tôi đi ra phía trước vừa thấy, lập tức hít vào ngụm khí lạnh, chỉ thấy trên cánh tay phải của Funeral tràn đầy máu tươi, quần áo cũng nhuộm đỏ.
Tôi sợ hãi khóc thút thít: "Funeral, anh bị thương, làm sao bây giờ! ?"
Funeral cắn chặt lấy khớp hàm, cho tôi một cái tươi cười an ủi: "Đừng sợ, chỉ là bị thương ngoài da."
May mắn cách đó không xa có một thạch động, tôi dìu dắt Funeral bò đến bên trong nghỉ ngơi.
Cởi áo khoác của anh, vì anh kiểm tra miệng vết thương, thế này mới phát
hiện, thương thế nghiêm trọng, chỉ thấy viên đạn xâm nhập vào bên trong
da thịt, máu tươi ồ ồ chảy ra, vết đạn dữ tợn làm cho người tôi run sợ
trong lòng. Tôi kéo xuống y phục của mình, ngón tay run rẩy băng bó cho
anh, nhưng vẫn không ngăn được máu.
Tôi đứng lên: "Funeral, thương thế của anh không thể trì hoãn nữa. Ngươi ở nơi này chờ tôi, tôi đi ra ngoài gọi người."
Funeral một tay giữ chặt lấy tôi, vội vàng ngăn cản nói: "Không thể! Quá nguy hiểm!"
"Tôi bất kể, tôi không thể trơ mắt nhìn anh chết!" Tôi giãy tay anh, hướng ra phía ngoài phóng đi.
Funeral ôm eo của tôi, lẳng lặng nói: "Nếu em đi ra ngoài, tôi cũng sẽ cùng em đi ra ngoài."
Tôi vừa vội vừa tức: "Funeral!"
Anh ngồi dưới đất, đem mặt tựa vào bên eo của tôi, chậm rãi nói: "Nhớ rõ
tình cảnh em lần đầu tiên đến nhà của tôi, ngươi ôm Thánh Duyên ở trong
phòng tắm chơi đùa, tôi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của các người,
trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác ấm áp."
Tôi nhớ lại vẻ dịu dàng nổi lên trong mắt anh.
"Ngày đó em giúp tôi quét tước phòng ở, tôi về nhà, nghĩ đến lại sẽ đối mặt
một phòng âm u, nhưng khi mở cửa, em liền xông lên, vẻ mặt tươi cười.
Trong nháy mắt đó, tôi lần đầu tiên cảm thấy phòng ở tràn ngập ánh mặt
trời."
Tôi nhớ lại ánh mắt ngơ ngác của anh lúc ấy.
"Tôi
phát sốt, tỉnh, thấy em đang ở bên cạnh tôi, ngủ thật ngọt ngào. Tôi
liền nghĩ, nếu như cả đời có thể nhìn hình dáng ngủ của em, nhất định là chuyện rất hạnh phúc."
Tôi thấy cặp mắt kia thâm thuý nhìn vào đôi mắt của tôi.
"Sau đó, tôi phát hiện mình đã yêu em, tôi ở trên truyền thổ lộ với em, tôi
đã cho tôi có thể theo đuổi em, nhưng không nghĩ tới. . . . Đã bị người
nhanh chân đến trước."
Tôi thấy trên vách đá màu xám loang lổ vết máu.
"Tôi nhìn em bị anh ta mang đi, lại không thể làm cái gì, bởi vì tôi không có tư cách."
Tôi ngồi trên cỗ xe Lamborghini trầm mặc thật lâu.
"Tôi về đến nhà, thế này mới phát hiện không có em trong phòng. Tôi không có cách nào chịu được, tôi quyết tâm tốt với em. Tôi biết em muốn đi đảo
Mã Nhĩ , liền trước đó chuẩn bị tất cả, cùng em chung máy bay, ở phòng ở kế nhau. Tối hôm đó, tôi nghĩ đến có thể được đến em, nhưng em lại cắt
cổ tay kiên quyết như vậy. . . . Tôi rốt cuộc biết, anh ta đã ở trong
lòng em mọc rễ nẩy mầm, rốt cuộc không có chỗ trống." Thanh âm của
Funeral thê lương nói không ra: "Còn nhớ rõ không? Lần đầu tiên chúng
tôi gặp mặt thì em nói với tôi ‘tôi thực thích anh."
"Funeral, tôi là mê ca nhạc của ngươi, tôi thực thích anh, mới có thể vụng trộm chạy vào, thực xin lỗi, tôi đây đi."
"Nhớ rõ, " tôi mỉm cười; "Anh cũng không vì thế mà thay đổi."
"Tôi hiện tại rất muốn trở lại khi đó, ở sau khi em thổ lộ xong trả lời một câu ‘tôi cũng vậy’."
Tâm bỗng nhiên rất đau, cảm thấy áy náy cùng bất đắc dĩ, nước mắt từ gương mặt rơi xuống, từng giọt từng giọt.
"Hắc hắc, thật làm cho người tôi cảm động ! Chết đến nơi còn có thể nói
chuyện yêu đương." Bỗng nhiên, âm thanh của Tào Kinh Kiệt truyền đến, cả người tôi chấn động, bị anh tìm được rồi.
"Ông muốn thế nào?" Funeral đứng lên, che ở trước mặt tôi.
"Ha ha, đã quên nói cho cô biết, ở trên đường lên núi tôi đã cài thuốc nổ,
"Bùm" một tiếng, Nhiễm Ngạo đã tan thành mây khói." Tào Kinh Kiệt cố ý
thở dài một tiếng: "Đáng thươ