
đôi lúc chị cảm thấy
điều đó đã trở thành mộng ảo mất rồi. Ngự vẫn còn là hình ảnh lớn trong chị.
Hình như dòng thời gian qua không làm phai hình ảnh đó. Nhưng Thục ơi, ở đời này
mấy ai mà học được chữ ngờ phải không Thục?!...”
Hoạt vò nát lá thư trong tay một cách giận dữ, trong tâm thức Hoạt cảm thấy
tổn thương nặng nề… nhưng dù sao giữa Hoạt và Thiều chưa có gì… Thiều không có
tội…
- Anh Hoạt!
Hoạt nhìn Thục. Người con gái vịn vào cửa, hết nhìn khuôn mặt rồi lại nhìn
bàn tay Hoạt. Khuôn mặt giận dữ và bàn tay bóp nghiến tờ thư. Hoạt bối rối:
- Xin lỗi Thục…
Thục bước vào ngồi đối diện Hoạt:
- Anh đừng khách sáo với Thục.
Hoạt thở dài, Thục vuốt tóc:
- Anh mới đến.
Hoạt lắc đầu:
- Khá lâu, anh xin lỗi đã đọc thư của Thục.
- Không sao.
Thục chợt thấy thương Hoạt thật nhiều. Tự dưng Thục hỏi Hoạt:
- Anh nghĩ thế nào về lá thư.
Hoạt buồn bã lắc đầu:
- Anh không được quyền nghĩ gì cả.
Thục cau mày:
- Sao anh lại nói thế?
Hoạt đốt thuốc:
- Thật đấy Thục ạ. Nhiều khi anh rất buồn mà nghĩ là mình đeo đuổi tình cảm
một cách vô vọng.
- Chưa hẳn.
- Thục tin thế?
- Không phải, nhưng ở đời không có gì là tuyệt đối.
Hoạt trầm ngâm. Thục trầm giọng:
- Anh thương chị Thiều lắm phải không anh Hoạt?
- Thục hiểu?
- Dạ hiểu
Hoạt bảo:
- Nhiều khi… biết là thương chỉ nhận khổ mà vẫn thương. Anh hiểu Thiều không
thương anh.
Thục cúi mặt:
- Biết đâu sau này tình thương sẽ đến với chị ấy.
Hoạt nhìn lên góc phòng. Tấm ảnh Thiều vẫn còn ở đó. Qua làn khói, Hoạt ngỡ
như Thiều đang cười với mình.
Hoạt nói:
- Anh chỉ mơ ước như vậy.
Thục buồn buồn:
- Mỗi người có một hoàn cảnh. Chưa biết ai khổ hơn ai.
Hoạt nhìn Thục, Hoạt biết sự ngang trái giữa Thục, Thiều và Ngự nhưng Hoạt
lại không chen chân vào được dù Hoạt rất muốn. Hình như không có một chỗ đứng
nào dành cho Hoạt cả. Thục nói:
- Đôi lúc Thục mong mình được trở lại cái thưở hồn nhiên vô tư thưở xa xưa mà
đành chịu.
Hoạt lắc đầu:
- Đừng tiếc Thục ạ. Cái gì qua hãy để cho nó qua.
Hai anh em nhìn nhau thông cảm. Giữa họ có một nỗi khổ mà họ cùng chịu. Giọng
Hoạt mơ hồ:
- Dù thế nào, anh vẫn thương Thiều.
***
- Anh ngồi chơi nhé, em ra lấy thư!
Thục nhìn Ngự nói, Ngự gật đầu. Khi Thục trở vào, nét mặt Thục mang một nét
mặt thờ thẫn lạ.. Ngự hỏi:
- Gì vậy Thục?
Thục cố gượng cười:
- À, điện chị Thiều.
- Chị Thiều sắp về.
- Dạ.
Ngự thoáng ngạc nhiên về thái độ của Thục nhưng Ngự hỏi lơ sang chuyện khác.
Ngự để ý thấy Thục có vẻ không lưu tâm lắm đến câu chuyện nên đứng lên. Thục vội
nói:
- Xin lỗi anh, hôm nay sao em mệt quá.
Ngự âu yếm đặt tay lên vai Thục:
- Không có gì. Em vào nghỉ đi. Tối anh đến.
Ngự đi rồi, Thục ngồi xuống ghế ôm mặt. Thiều về, hai tiếng đó đánh mạnh vào
cân não Thục. Thục vui mừng vì chị mình hồi hương vừa lo sợ vu vơ. Thục nghĩ đến
Hoạt. Hoạt mà biết tin này chắc là sẽ mừng ghê lắm. Trong một thoáng Thục thấy
tội nghiệp Hoạt vô cùng.
Ngồi trên phi cơ lòng Thiều rộn ràng bao nhiêu ý nghĩ. Chỉ còn một tiếng đồng
hồ nữa Thiều sẽ đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất với một cơ thể lành lặn,
bình thường như mọi người. Lúc đó, Ngự sẽ hiện diện ở đó, trong tầm tay Thiều!
Thời khắc trôi qua chậm chạp, Thiều cứ nhìn vào cây kim đồng hồ mong nó chạy
nhanh thêm chút nữa nhưng sao mà chậm chạp thế.
Rồi phút chờ đợi đã đến! Từ trên phi cơ bước xuống, Thiều hướng mắt nhìn qua
phòng đợi. Những khuôn mặt thân yêu đang ngóng đợi, ông Thanh và Thục tiến đến
trước tiên. Thiều nằm gọn trong tay cha, Thục ôm vai chị. Nước mắt Thiều ướt đẫm
mặt. Ông Thanh nhìn con sung sướng. Thiều nghẹn ngào:
- Ba!
- Thục!
Nhìn con đã là lạnh lặn như xưa, ông Thanh cảm thấy nhẹ nhõm. Ông đã làm tròn
lời hứa với vợ, ông nghĩ mình sẽ lo cho con trọn vẹn!
Hoạt tiến đến bên cạnh. Thiều đưa bàn nhỏ bé ra. Bàn tay nằm gọn trong tay
Hoạt:
- Mừng Thiều!
- Cảm ơn anh.
Thiều quay sang một người nữa… Ngự. Thiều đã mong ước cái giây phút này từ
lâu nhưng không hiểu sao bây giờ Thiều thấy chừng như vô nghĩa, hững hờ và xa
lạ. Ngự vẫn đứng trước mặt Thiều đó nhưng không phải là Ngự của những lá thư
thăm hỏi nữa. Ngự ngập ngừng:
- Xin chúc mừng… Thiều!
Thiều nói tưởng như không ra lời:
- Cám ơn Ngự nhiều!
Thiều chợt đưa mắt nhìn Thục, bắt gặp đứa em gái đang nhìn mình. Tia mắt Thục
là cả một sự van lơn, một nỗi thống khổ khó tả. Tia mắt của Thục là tia mắt của
một con thú bị thương chờ giờ chết. Giờ phút này Thiều thấy thương em lạ lùng và
bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu xây đắp trong lòng Thiều chợt vỡ vụn như mưa.
Ông Thanh kéo mọi người về nhà ăn mừng nhưng Ngự thoái thác xin về sớm. Thục
quyến luyến nhìn Ngự:
- Anh về thật sao?
Ngự gật đầu:
- Không nên giữ anh lại.
Thục cắn môi, nước mắt chợt ứa ra trên rèm mi. Ngự quay lưng vội vã như chạy
trốn. Đột nhiên Thục thấy khoảng trống trước mặt mình như rộng hẳn ra. Nỗi buồn
kéo đến quá nhanh làm Thục chới với. Thục nhìn Thiều! Trong chiếc áo dài màu tím
thẩm trông Thiều xinh lạ lùng, như một cô trong gái trong tranh. Ánh mắt Thục
lướt qua Hoạt. Hoạt