
ỏ li ti đan vào nhau, những sợi mưa đan thành
hàng thẳng nhưng thỉnh thoảng có những sợi đi lạc, bay xiên trong không trung
một cách lẻ loi trông thật tội nghiệp! Nhiều lúc Hoạt thấy mình mơ mộng và lẩm
cẩm như con gái. Chính các bạn bè của Hoạt cũng thường phê bình như vậy. Bản
chất con người Hoạt chỉ thích những gì mong manh yếu đuối, như những sợi mưa đan
trên nền trời đục. Chính vì thế mà Hoạt không thể nào ưa được những người bạn
gái của Hoạt, những thiếu nữ với các loại quần áo bắt mắt nhưng thiếu nét thùy
mị mỏng manh mà Hoạt luôn luôn tìm kiếm khi vừa quen với bất cứ cô gái nào. Chỉ
nơi Thiều, ngay lần đầu tiên gặp gỡ, Hoạt đã thấy nơi thiếu nữ tật nguyền này
một cái gì không trường tồn. Dường như sương, dường như khói, sương sẽ bay và
khói sẽ tan, Thiều mỏng như tờ giấy và nhẹ như hạt mưa! Nói chuyện với Thiều,
nghe Thiều tâm sự, Hoạt lại càng thấy ở Thiều mối bất an đối với cuộc sống. Có
lẽ Thiều rất cần một sự che chở, và Hoạt thật tình rất muốn che chở cho Thiều.
Nhưng tự Hoạt không tự làm được điều đó. Còn Thiều, đã chắc gì Thiều bằng lòng
cho Hoạt tạo với Thiều một liên lạc bền vững? Hay chỉ là gián đoạn? Phải nói là
Hoạt không thể nào hiểu được người con gái đó. Thiều như một con ốc thu mình
trong lớp vỏ cứng. Và Hoạt bất lực đứng nhìn.
Cơn mưa ào xuống thật mạnh. Cây trứng cá rũ mình đứng dưới cơn mưa thịnh nộ
của trời đất. Một ít bụi mưa tạt qua cửa sổ bay vào đậu lấm tấm trên tóc Thiều.
Hoạt kêu lên:
- Chết! Mưa ướt Thiều hết. Để anh đưa Thiều qua bên này tránh mưa nhé.
Thiều lắc đầu:
- Thôi khỏi anh à? Kệ, để Thiều ngồi đây hứng chút bụi mưa chứ. Với lại Thiều
thích nhìn mưa.
Hoạt lơ đãng:
- Thiều thích mưa à?
Thiều gật nhẹ:
- Dạ, thích anh. Hồi nhỏ Thiều đi học, mỗi khi mưa tụi bạn Thiều càu nhàu dữ
lắm. Tụi nó chê mưa dơ, đường trơn lại ướt áo quần, ướt sách vở. Còn Thiều,
Thiều lại thích trời mưa. Nhiều hôm nhìn qua cửa lớp ngắm mưa, thầy giáo đến sát
bên bàn mà Thiều không hay.
Hoạt nhìn Thiều. Trong lúc say sưa diễn tả niềm đam mê của mình, trông Thiều
lôi cuốn lạ lùng.
- Anh Hoạt biết không? Thiều thích nhất là đi dưới trời mưa. Mỗi khi mưa tạt
vào mặt mình, tuy đau thật nhưng thú ghê.
- Vậy Thiều đã đi dưới mưa nhiều chưa?
- Nhiều chứ anh. Hồi Thiều chưa bị tai nạn đó.
m thanh chùng xuống ở những tiếng cuối cùng rồi đôi môi Thiều như khép kín.
Ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn vô bờ bến mà không bao giờ ai có thể mang dùm đi để
trả lại cho Thiều tuổi hồn nhiên vô tư. Hoạt im lặng tôn trọng nỗi buồn cố hữu
đó của Thiều. Mưa vẫn rơi nhanh và mạnh. Bên ngoài khung cửa của gian phòng là
gió và mưa. Bên trong gian phòng, hai người trẻ tuổi lặng ngồi bên nhau. Sư im
lặng kéo dài…
Tiếng còi xe vang lên từng chập bên ngoài cổng. Thiều gọi vú Năm:
- Vú Năm ơi, ba về, mở cổng vú Năm ơi!
Vú Năm đang làm cơm tất tả chạy lên. Đi ngang mặt Thiều vú cười:
- Con gọi vú mà y như người ta gọi cứu hỏa.
Thiều cười lấp liếm. Bên ngoài, ông Thanh đang de chiếc Toyota du lịch màu
trắng vào cổng. Vú Năm vào trước bảo Thiều:
- Hôm nay ông mua cho con bòn bon đó.
Thiều reo lên:
- Thật hả vú? Sao vú biết.
- Biết chớ, nhìn thì biết.
Ông Thanh đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào. Thiều quay lại thấy cha, ông Thanh
lên tiếng trước:
- Con gái ba tham ăn nhé! Nghe tới bòn bon là chỉ hỏi thăm bòn bon thôi,
không thèm hỏi thăm gì tới ba hết.
Thiều nói khỏa lấp:
- Đâu ba, bòn bon đâu ba?
Ông Thanh đưa gói bòn bon cho con. Ông vẫn biết Thiều rất mê ăn quả bòn bon
nên mỗi khi đi đâu về mà tiện ông đều ghé mua cho con. Từ ngày Thiều bị tai nạn
tới nay, tình thương của ông dành cho đứa con gái bất hạnh tăng dần theo ngày
tháng. Ông thương cho tuổi dậy thì của Thiều phải chôn cuộc đời trên hai bánh xe
lăn. Tuy bên ngoài không nói ra nhưng trong thâm tâm ông Thanh lúc nào cũng mang
hy vọng một ngày nào đó khoa học sẽ mang lại cho con ông sự bình thường của cơ
thể. Ông tự nguyện, dù phải chạy chữa cho Thiều tốn kém bao nhiêu ông quyết
không nản lòng.
Ông Thanh vào nhà trong thay áo để sửa soạn dùng cơm tối. Khi vú Năm đẩy
chiếc xe lăn lại bàn ăn, Thiều sực nhớ nói với ba:
- Có thư của ba đó ba.
Ông Thanh hỏi:
- Đâu, con? Thư ai vậy.
Thiều lắc đầu:
- Dạ, con không biết. Hình như của cơ sở thương mại nào đó.
Ông Thanh mắng yêu con:
- Có quá nên quên hết, con gái hư nhé. Con để thư của ở đâu.
- Dạ trên tủ buffet ba.
Ông Thanh ngồi ngay bàn cơm đọc thư. Ông bảo con:
- Vậy là ngày mai ba phải đi Vũng Tàu.
Thiều nhìn cha:
- Ba đi chừng nào về ba?
Ông Thanh lắc đầu:
- Xong công việc con ạ. Có lẽ một, hai hay ba ngày không chừng. Con ở nhà với
vú Năm.
Ông Thanh vẫn thường đi lo những dịch vụ như vậy. Công việc của ông đòi hỏi
ông phải thỉnh thoảng đi ca. Những chuyến đi như vậy ông vẫn áy náy về đứa con
gái ở nhà. Ông Thanh tuy có hai con nhưng ông ít khi nào phải lo nghĩ về Thục vì
ông hiểu rõ tính tình con. Hai chị em mang cá tính khác biệt nhau hoàn toàn.
Thiều yếu ớt bao nhiêu thì Thục mang một bản chất tâm hồn mạnh bấy nhiêu. Thục
rất tự tin, thực t