
ợc công
việc này, dù cho bị khách hàng trêu chọc, cô cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng, vị khách hàng trước mặt cô đây khiến cho cô
muốn cười cũng không nổi.
“Tiên sinh, ngài chỉ đi một người? Hay là còn đợi bạn
tới?” Đào Tâm Nha cố gắng bình tĩnh, thanh âm ngọt ngào, vẻ tươi cười hoàn mĩ.
Thật ra, nếu có thể, cô không hề muốn phải phục vụ bàn
này. Nhưng đây lại là khu cô phục vụ — mỗi bồi bàn sẽ được giao cho bốn bàn ăn
nhất định. Mà quản lý lại đứng bên trong giám sát, nếu phục vụ không tốt, đảm
bảo quản lý sẽ trực tiếp đá đít về nhà.
Vì vậy nên dù không muốn, Đào Tâm Nha vẫn phải thật
bình tĩnh để phục vụ.
Nguyên Duật Nhượng cầm cốc nước. Dưới ánh đèn, chiếc
nhẫn cưới ở ngón áp út lấp lánh. Đào Tâm Nha nhìn nhẫn cưới kia, cả người đơ
lại.
Đây, chẳng phải là chiếc nhẫn cưới quen thuộc mấy năm
sao? Nhưng…… tại sao anh còn đeo nó?
“Đào Tâm Nha.” Anh nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung,
khiến cho người khác tò mò nhìn sang phía cô.
Ngực Đào Tâm Nha đau thắt lại. Thực sự, cô suýt nữa
cho rằng anh đã biết mọi chuyện. Nhưng may mắn là cô chợt nhớ ra thân thể này
cũng tên là Đào Tâm Nha.
Trời đất! Lần đầu tiên cô thấy trùng tên là một việc
thật đáng sợ.
“Tiên sinh?” Điều chỉnh lại giọng nói, cô giả bộ thắc
mắc, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, không hiểu người đàn ông trước mắt
mình muốn làm gì.
Hơn nữa, anh sao lại đeo chiếc nhẫn cưới kia? Năm năm
đó, chẳng phải anh chưa từng đeo nó hay sao?
Nguyên Duật Nhượng uống nước, ánh mắt lạnh lùng đánh
giá cô gái phương Đông trước mặt.
Anh từng hỏi người quản lý về cô. Đầu tiên anh kiểm
tra xem cô đã trưởng thành chưa. Anh sẽ không để một cô bé chưa thành niên đi
lao động như vậy.
Qua lời quản lý, anh biết cô đã hai mươi tuổi, hiện
đang là học sinh của Scott Will. Sau đó, quản lý còn lấy hồ sơ của cô đưa cho
anh xem.
Vừa thấy đến tên của cô, anh ngây ngẩn người. Ba chữ
tiếng Anh kia ghép vần lại, chính xác là chữ “Đào Tâm Nha”.
Đến từ Đài Loan, là học sinh học viện nước hoa Scott
Will…… Thật trùng hợp, “cô” cũng yêu nước hoa nhất, thậm chí rời khỏi Scotland,
chạy đến nước Pháp, vào một trường Isipca* nổi tiếng.
“Em – Đào Tâm Nha được vào học viện tốt nhất, em
tuyệt đối sẽ trở thành nhà pha chế nước hoa nổi tiếng thế giới.”
Cô gái kia hay tay chống eo, hất cằm lên đầy vẻ kiêu
ngạo, vô cùng tự tin nói với anh. Khi đó cả người cô tỏa ra một vầng hào quang
chói mắt. Lần đầu thấy cô như vậy làm cho anh cảm thấy cô bé luôn được anh cưng
chiều đã trưởng thành hơn.
Tên giống nhau, sở thích giống nhau, sự trùng hợp như
vậy khiến anh dao động.
Sau đó, không hiểu tại sao anh lại đến nhà ăn. Có lẽ
là do cô gái phương Đông cùng “Cô” có cái tên trùng nhau, lại còn có sở thích
như nhau, đối với việc ngày đó cô cự tuyệt tỏ tình trước mặt anh, đều khiến cho
anh xúc động, làm cho anh nghĩ đến “Cô”.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhẫn cưới, đôi mắt màu hổ
phách sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lại mang vài nét buồn bã. Anh như
khiến cho người ta không hiểu được, cũng làm cho Đào Tâm Nha thắc mắc.
Cô cảm thấy, anh bây giờ cùng anh trong trí nhớ cô
thật không giống nhau…
Nguyên Duật Nhượng không mở menu, trực tiếp gọi món
ăn. “Một phần trứng cá muối, súp bơ hạt dẻ đặc, sườn dê nướng, tráng miệng lấy
bánh dâu tây, thêm một chai rượu đỏ Merlot.”
Những món ăn đó đều là mấy món “Cô” thích ăn.
Đào Tâm Nha cúi đầu, ghi lại thực đơn của anh, nghe
thấy tên rượu đỏ Merlot liền dừng lại một chút.
Trong mấy loại rượu đỏ, so với rượu cabernet cao cấp,
cô lại thích Merlot ngọt ngào. Mà anh luôn trêu cô là nhóc con mới thích vị quả
trong rượu Merlot.
Anh cực ít uống Merlot, chỉ có uống cùng cô mới làm
vài chén, vậy mà tại sao bây giờ…… À, chắc hẳn là vì Elena?
Không có bất kì hai người nào có khẩu vị giống hệt
nhau.
“Tiên sinh có muốn ăn trước không? Hay là còn chờ
người khác?”
“Tôi không hẹn ai, chỉ đi một mình.” Nguyên Duật
Nhượng nhàn nhạt trả lời, nhìn cô, đột nhiên hỏi, “Chẳng nhẽ cô muốn dùng bữa
cùng tôi?”
Đào Tâm Nha hoảng hốt. Cô không hề ngờ tới anh sẽ hỏi
câu này, làm cho cô bị đờ người ra. Lấy lại bình tĩnh, anh vẫn nhìn cô, đôi mắt
thâm thúy khiến cô run run.
Vội vàng hạ mí mắt, cố kìm chế sợ hãi trong lòng, cô
áy náy mỉm cười. “Xin lỗi, tôi còn đang làm việc, bữa ăn của quý khách sẽ được
mang lên nhanh chóng.” Sau đó có cúi người chào một cái, cô chạy trối chết.
Trời ạ, người này thật sự là Nguyên Duật Nhượng sao?
Trong trí nhớ cô, anh không bao giờ đùa giỡn nữ bồi bàn mà!
Nguyên Duật Nhượng nhìn kia bóng dáng vội vàng chạy
mất của ai kia, biết lời nói của mình đã dọa cô gái đó.
Thật ra, lúc lời ra hỏi miệng anh cũng vô cùng kinh
ngạc. Anh cũng không có ý định nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, nhớ đến
tên của cô, lời nói lại bộc phát ra.
Nhưng cô từ chối cũng làm anh kinh ngạc. Với thân phận
của anh, biết bao nhiêu phụ nữ muốn được mời như vậy, không ngờ cô lại cự
tuyệt.
Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe môi, ánh mắt luôn đuổi
theo cô gái kia. Mà cô ấy hình như cũng cảm giác được anh nhìn, len lén ngó lại