
”
Cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, một lúc lâu nhẹ
nhàng gật đầu nói: “Tôi năm nay hai mươi mốt tuổi rồi.”
Lục Tư Triết quay đầu cười cười, không nói chuyện nữa. May
là thoạt nhìn cô nhỏ bé, nếu không anh sẽ thành ông ba bị đi bán trẻ con.
Trở về nước ngày thứ nhất, Lục Tư Triết nhìn một lượt quanh
nhà trọ của mình thấy hoàn toàn không có chút nào xa lạ với cô gái này. Lần đầu
tiên anh thừa nhận mắt anh thực sự vụng về, kém cỏi, thế nào lại nhìn ra cô là
một con mèo con đáng thương, khổ sở được chứ, rõ ràng cô là một con mèo hoang
nhỏ vô cùng quật cường.
Buổi tối ngày thứ nhất, mèo hoang nhỏ dùng những nguyên liệu
dì giúp việc để lại trong tủ lạnh nấu một bữa ăn tối thịnh soạn.
Lúc ăn cơm, Lục Tư Triết tỏ ra mạn bất kinh tâm hỏi: “Có thể
nói cho tôi biết tên em được không?”
Mèo hoang nhỏ ngồi đối diện anh vẻ mặt đang vui vẻ lập tức tối
sầm đi, tay nắm chặt đôi đũa giương mắt đáng thương nhìn anh, không đầy một lát
trong mắt cô đã có một tầng nước.
Lục Tư Triết mím môi cúi đầu, không mở miệng hỏi nữa, ánh mắt
cô như vậy làm lòng anh đau muốn chết. Thật ra làm ăn trong xã hội này nhiều
năm rồi nên anh đã có được nhiều kinh nghiệm, những giọt nước mắt kia là thực
hay diễn trò, anh nhìn một cái là có thể đoán ra ngay. Cho dù anh biết là cô
đang trốn tránh điều gì đó nên cố ý diễn trò, nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy
vô cùng đau đớn. Cô không muốn nói thì anh sẽ không hỏi ép cô nói ra.
Uống một hớp nước canh xong anh cúi đầu cười cười. Không
nghĩ rằng mới chỉ có mấy ngày, anh thế nhưng lại dung túng cô như thế. Đây
chính là sủng nịnh mọi người hay nói sao?
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau thu dọn bát đũa rồi Lục
Tư Triết rửa bát. Cô gái kia đứng bên cạnh anh, mỗi khi anh rửa xong một cái
bát là cô nhận lấy lau khô cô rồi cẩn thận cất vào tủ.
Lục Tư Triết quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt nhu hòa và chân
tình, trong lòng anh khẽ giật mình.
Cuộc sống như thế này là anh luôn hướng tới. Từ nhỏ trong
nhà anh đã luôn xảy ra nhiều xung đột, cha mẹ cãi nhau đã gắn chặt với tuổi thơ
của anh. Lúc nhỏ, mỗi khi thấy mẹ mình một mình núp ở trong bếp vừa rửa bát vừa
khóc, anh đã tự thề với lòng mình rằng sau này nhất định không bao giờ để vợ
mình một mình rửa bát.
Sau khi rửa bát xong hai người cùng ngồi trên ghế salon xem
TV, qua một lúc thì thấy mèo hoang nhỏ từng chút từng chút chầm chầm tiến đến
bên người Lục Tư Triết, sau đó khẽ tựa vào trên người anh. Lục Tư Triết mỉm cười
rồi vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cô.
Đối với đàn ông mà nói thì sẽ không thể chống cự lại được một
người phụ nữ luôn lệ thuộc và sùng bái mình, Lục Tư Triết dĩ nhiên cũng không
ngoại lệ. Anh cúi đầu nhìn xuống vị cô nương ở trong lòng mình hoàn toàn buông
lòng, xem ti vi cười khúc khích, nháy mắt anh cảm thấy mình to lớn hơn rất nhiều,
một loại ý muốn bảo vệ mãnh liệt nảy sinh trong lòng anh, cảm giác vừa thần kỳ
vừa tuyệt diệu.
Nửa giờ sau, anh thấy mèo con đã ngủ say rồi, cười cười rồi
kéo bả vai cô, cúi người ôm lấy cô, đứng do dự một lúc lâu giữa hai gian phòng,
rồi đi về phía phòng mình. Anh thề một khắc kia tư tưởng của anh tuyệt đối thuần
khiết, tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận. Anh chẳng qua chỉ là không muốn
bỏ qua xúc cảm ôn nhu, mềm mại trong ngực, anh chỉ đơn thuần là muốn ôm cô ngủ
thôi.
Nhưng hiển nhiên, người trong ngực anh lại không nghĩ như vậy.
Khi anh vừa mới đặt cô xuống giường thì cô mở mắt ra. Ánh mắt cô mông lung, có
chút mờ mịt lại tràn đầy hấp dẫn nhìn anh, Lục Tư Triết cảm thấy dưới bụng mình
nóng lên, cổ họng nghẹn lại, anh mở miệng khàn khàn mà khêu gợi nói: “Đánh thức
em à?”
Mèo con nằm trên giường mở to hai mắt, sau đó cười khẽ, khóe
miệng ẩn hiện hai má lúm đồng tiền xinh xắn, cô cầm chặt chăn hướng về phía trước
nói gì đó, sau đó che đầu lại.
Lục Tư Triết hơi sững sờ, đang chuẩn bị vén chăn cho cô thì
thấy một bàn tay thon dài ngọc ngà duỗi ra ngoài, chính xác không lầm cầm lấy
bàn tay to lớn của anh sau đó kéo kéo, một giọng nói ôn nhu rầu rĩ truyền ra từ
dưới chăn: “Ngủ thôi.”
Đối với trường hợp này được cho là mời gọi, Lục Tư Triết
không có bất kỳ suy nghĩ nào, leo lên giường tiến vào trong chăn kéo thân thể
nhỏ bé vào trong ngực, sau đó bắt đầu hôn. Anh không phải là Liễu Hạ Huệ*, sẽ
không để cho người ta ngồi trong lòng mà không loạn, ngược lại bây giờ trong
lòng anh không chỉ có rối loạn, thân thể cũng bị cô trêu chọc mà cảm thấy bức bối.
Mấy phút đồng hồ sau, từng cái quần cái áo bị ném từ trong
chăn ra ngoài, hai người cuối cùng cũng “hết sức chân thành với nhau”.
Lục Tư Triết hôn hít lấy cái chóp mũi nho nhỏ của cô khàn
khàn hỏi: “Em chuẩn bị xong chưa?”
Thân thể mảnh mai dưới thân anh khẽ run lên một chút, sau đó
hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, cúi đầu mang theo chút ít thẹn thùng nói:
“Em… không có kinh nghiệm.”
Lục Tư Triết mạnh mẽ sửng sốt, bản năng muốn rời khỏi nhưng
lại bị cuốn lấy chặt chẽ, đồng thời dưới bụng anh lại căng cứng hơn nữa, sau một
lúc đấu tranh mãnh liệt anh nói: “Đừng sợ, anh