
ho cô ấy biết đi. Nếu như cuối cùng cô ấy nghe được
tin tức về việc này lại vô cùng khổ sở.”
Lăng Khiên gật đầu: “Tôi biết chứ. Nhưng mà chưa tìm được cơ
hội thích hợp để nói. Hai ngày nữa đi, mấy ngày qua trong lòng tôi rất rối loạn.
Đúng rồi, mèo hoang nhỏ bé kia của cậu có tin tức gì chưa?”
Lục Tư Triết lắc đầu nói: “Tôi cho người điều tra những người
bên cạnh Tô Mục Hâm rồi, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”
Lăng Khiên cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh trai Tô Mục
Hâm không phải có một người con gái sao?”
Lục Tư Triết sững sờ nói: “Hình như là thế. Cậu hoài nghi cô
ta?”
Lăng Khiên nhún nhún vai: “Không biết, bất quá rất có khả
năng này. Sau khi anh trai Tô Mục gặp tai nạn giao thông, hắn ta tiếp quản Thắng
Thiên đồng thời chịu trách nghiệm chiếu cố chị dâu cùng cháu gái.”
Lục Tư Triết nhướn mi nói: “Làm sao cậu lại biết rõ thế?”
Lăng Khiên cười khẽ hai tiếng không nói gì.
Lục Tư Triết nghĩ một lát rồi có chút kinh ngạc nói: “Cậu sẽ
không cũng có người ở Thắng Thiên đấy chứ?”
Lăng Khiên cười lắc đầu: “Tôi làm gì mà lại thần thánh như vậy.
Thuê thám tử tư điều tra thôi.”
Lục Tư Triết sững sờ, sau đó nói: “Cậu muốn động Thắng
Thiên?”
Lăng Khiên hai tay giơ lên đặt sau gáy, tựa vào lưng ghế
salon nhìn trần nhà, nặng nề nói: “Tôi bây giờ lấy cái gì để động Thắng Thiên
đây? Chẳng qua là đang tìm kiếm thời cơ thích hợp, xem một chút có thể tìm ra
được sơ hở nào hay không. Nói thật ra thì bây giờ một chút khả năng cũng không
có, cổ phần của Thắng Thiên trong thị trường cũng chỉ có mười mấy phần trăm,
căn bản là không nhúc nhích được.”
Lục Tư Triết mím môi đi qua ngồi xuống bên cạnh Tư Triết, vỗ
vỗ vai bạn: “Đừng nóng vội. Chờ tôi tìm được mèo hoang nhỏ xong có lẽ sẽ có
chút ích gì đó giúp đỡ cậu.”
Lăng Khiên quay đầu nhìn bạn cười giễu cợt nói: “Cậu chịu được
khi cô ta bị tôi lợi dụng hở?”
Lục Tư Triết trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, sau đó nặng
nề gật đầu nói: “Nha đầu thối tha vô tình vô nghĩa này, khi tìm được tôi sẽ lột
da cô ta.”
Lăng Khiên cười to nói: “Việc đó trước hết phải lột hết quần
áo của cô ta đã.”
Lục Tư Triết đạp bạn một cái, rồi lát sau nói: “Khiên, cậu
có tin tưởng vào trực giác không?”
Lăng Khiên không đáp, chỉ là quay đầu nhìn bạn.
Lục Tư Triết nhìn ly rượu đỏ trên bàn trà một lúc lâu, sau
đó nói thật nhỏ: “Tôi cảm thấy… cảm giác được cô ấy không phải người xấu.”
Từ quầy rượu đi ra, Lăng Khiên láy xe chạy về hướng nhà trọ,
đi được nửa đường thì đầu óc anh cảm giác được một trận choáng váng, phanh gấp
xe dừng lại bên lề đường. Anh gục đầu trên tay lái, thân thể phập phồng kịch liệt,
qua thật lâu anh mới thanh tỉnh được một nửa, không ngồi dậy mà lấy điện thoại
ra gọi cho Đồng Yên. Anh đặt điện thoại bên tai, bên kia đầu dây rất nhanh được
bắt máy và truyền đến một giọng nói dịu dàng. Anh ngừng lại rồi hổn hển hít thở,
những khổ sở trong lòng tiêu tan được một chút. Anh không nói gì, chỉ áp điện
thoại vào tai rồi ra sức hít thở.
Đồng Yên đứng ở trên ban công, nhẹ nhàng gọi anh mấy tiếng
nhưng không nghe thấy anh trả lời nên cũng không gọi nữa, chỉ cầm lấy điện thoại
yên lặng nghe những tiếng hít thở nặng nề của anh bên kia đầu dây.
Chiều nay khi trở về nhà trọ cô dọn dẹp qua một chút sau đó
bắt đầu chờ điện thọai của anh, cho đến gần nửa đêm điện thoại mới đổ chuông,
cô không chút suy nghĩ mà bắt máy. Nhưng anh một câu cũng không nói mà chỉ nặng
nề hít thở, cô cảm giác được anh đang vô cùng đau đớn và mệt mỏi.
Đồng Yên ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng lấp lãnh trên bầu
trời đêm cùng vầng trăng tán mông lung, mờ mờ và hư ảo.
Một lát sau vẫn không nghe thấy anh nói gì cô thấp giọng nhẹ
nhàng nói: “Em đã trở về rồi, đang ở nhà. Anh có tới không?”
Lăng Khiên vẫn đang úp mặt lên tay lái, thân thể vẫn không
ngừng run rẩy, khi nghe thấy lời cô nói rõ ràng là sửng sốt, ngây ngẩn một lát
rồi mới khàn khàn gọi tên cô: “Yên Yên.”
Cô ôn nhu đáp một tiếng rồi sau đó điện thoại bị ngắt máy.
Cô khẽ cười cười, cũng không quay về phòng khách mà chỉ lặng
yên đứng đó nhìn xuống dưới lầu, cho đến khi một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng
xuất hiện, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, vội vàng đi vào
tòa nhà thì cô mới xoay người đi ra mở cửa.
Lăng Khiên vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ
nhắn của Đồng Yên thì khóe miệng cong lên nhưng lại không cười nổi, đi về phía
trước từng bước từng bước rồi ôm cô vào lòng, đồng thời cảm thấy mũi ê ẩm. Anh
cảm động, thực sự rất cảm động.
Hai người vào phòng rồi ngồi trên ghế salon, Lăng Khiên ôm chặt
lấy thân thể mềm mại ấm áp vào trong ngực, nghẹn ngào gọi cô một tiếng: “Yên
Yên.”
Đồng Yên tựa vào trong ngực anh, ngửi thấy được trên người
anh nồng nặc mùi rượu, lại cảm thấy thân thể anh căng thẳng rồi thỉnh thoảng
run rẩy, cho nên đưa tay đặt lên bụng anh kiểm tra. Chỗ đó hiện giờ lạnh ngắt rồi
lại nghe thêm giọng nói khàn khàn của anh nữa, vành mặt cô lập tức đỏ lên, cũng
nghẹn ngào đáp một tiếng.
Lăng Khiên đem mặt chôn ở cổ cô, những giọt mồ hôi lạnh