Snack's 1967
Ngoan, Anh Yêu Em

Ngoan, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324374

Bình chọn: 8.5.00/10/437 lượt.

, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh làm sao vậy? Thật sự rất đau sao?”

Lăng Khiên lắc đầu, hiện tại trong lòng anh rất yếu ớt, cảnh tượng trong mơ bị đánh rách nát cảm giác cũng không hơn gì, nhất là cái loại này vẫn chống đỡ vẻ đẹp của anh rất tốt, trong nháy mắt tiêu tan cảm giác bị thất bại, để cho anh cảm thấy dị thường bất lực. Anh không muốn nói chuyện thêm nữa, bây giờ anh không muốn nói chuyện với cô.

Anh yêu cô năm năm, cơ hồ mỗi lúc trời tối sẽ đều mơ thấy cô.

Nhưng cô lại không yêu anh, còn có chút ghét anh nữa.

Như vậy, anh cảm thấy rất khó chịu trong lòng, thân thể cũng rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn rơi nước mắt.

Đồng Yên nhìn vẻ mặt anh càng ngày càng lộ rõ vẻ đau đơn, một cảm giác thương tiếc nảy lên trong lòng, cô đưa tay đặt trên bả vai gầy của anh vỗ vỗ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Có thể nói cho em một chút được không?”

Thân thể anh run lên, cánh tay nhấc lên kéo cô vào trong lực ôm chặt, cảm thấy cô giãy dụa, anh chôn mặt vào trong gáy cô, giọng nói khàn khàn thêm chút run rẩy cất lên: “Đừng động. Để anh ôm em một lát thôi.”

Hết chương 10.

Lăng Khiên nói là để một lát, nên Đồng Yên im lặng để anh ôm. Nhưng anh cứ như vậy đem cô giam cầm trong lồng ngực mình suốt một canh giờ, cho đến khi người cô thật sự vặn vẹo, anh mới nhẹ nhàng giật mình, rồi lập tức bất mãn, oán trách người kia.

“Động đậy cái gì?”

“Chân đã tê rần rồi.” Giọng nói Đồng Yên vẫn như cũ, vẫn cúi đâu có chút đáng thương.

Lăng Khiên mím môi từ chối một lúc lâu mới buông cô ra, nhưng lại trực tiếp ôm cô đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng giúp cô nắn bắp chân.

Đồng Yên đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, một lát sau mới mở miệng: “Không phải chỗ này.” [Vi: ;;) là chỗ khác mờ :'>'>.

Anh vẫn cười, lại ôm lấy thân thể cô vào trong ngực, bắt đầu xoa bóp bắp đùi trên của cô.

Đồng Yên lấy tay chặn lại bị anh vỗ một cái.

“Em lại giơ móng vuốt ra đi. Cẩn thận không anh cắt rụng hết đấy.” Anh mỉm cười, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng đi không ít.

Cô âm thầm trừng mắt liếc anh một cái, không dám cử động nữa, đưa tay để ở bắp đùi trên, im lặng ngồi trong lòng anh.

Một lát sau, cô cẩn thận kéo ống tay áo của anh: “Được rồi. Không tê nữa rồi.”

Lăng Khiên ngừng lại, nhưng lại không buông cô ra, dừng lại vài giây đồng hồ, lấy tay đặt đầu cô tựa vào bả vai mình, hai cánh tay anh ôm lấy bả vai và thắt lưng cô, hoàn toàn bao lấy thân thể nho nhỏ của cô trong lòng mình, cằm anh chống lên đỉnh đầu cô. Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt nói không ra lời ôn nhu.

Đồng Yên cũng không có phản ứng, trong lòng ngược lại lại có một cảm giác ấm áp đã lâu rồi không thấy, giống như khi còn bé được cha ôm vào ngực. Cảm giác rất yên bình, thoải mái.

Ánh trăng ban đêm sáng rỡ chiếu vào, vây lấy căn phòng nhỏ ấm áp, tăng thêm nhiều phần lãng mạn và yên tĩnh trong phòng khách, chỉ có hai người giao thế tiếng hít thở một sâu một mỏng, thực hài hòa, hài hòa đến mức nguyệt lão cũng phải ghen tị.

Đồng Yên cứ như vậy ngồi trong ngực anh ấm áp, hô hấp dần dần vững vàng, không lâu sau chìm vào rất ngủ say. Lăng Khiên cúi đầu nhìn cô, nhìn chăm chú vào đôi môi nhỏ nhắn của cô một lúc lâu sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, đầu lười từ từ liếm trên bờ môi cô. Thật không biết cô dùng loại son gì lại có hương vị ngọt ngào như vậy, hoặc môi cô vốn dĩ ngọt ngào như dòng suối mát.

Dư vị ngọt ngào của nụ hôn thấm vào tận tâm, anh thật sự không rời đi được, nhưng cũng không đành lòng tiến thêm một bước nữa, cứ như vậy ôm cô thật chặt trong lòng, môi kề môi, cho đến khi đôi chân mày nhỏ của người trong lòng anh bất mãn nhíu lại.

Anh lưu luyến không nỡ rời môi đi, lưu luyến vô hạn cúi đầu nhìn một lúc lâu, vẻ mặt ảo não gãi gãi đầu. Cô lúc này thật giống như con mèo nhỏ đang ngủ say mà thôi.

Anh ôm cô trở về phòng ngủ, ngồi ở một bên giường nhìn dung nhan điềm tĩnh trong lúc ngủ của cô thật lâu rồi mới đứng dậy rời đi.

Thuốc dạ dày ở trên bàn vẫn lẳng lặng như cũ, tựa như đang mong đợi chủ nhân của nó tùy thời trở lại.

Ngày thứ hai vừa đi làm, Lucy đã nói với Đồng Yên rằng cô đã cùng quản lí của Lâm Kỳ Nhi sắp xếp một cuộc hẹn phỏng vấn. Lâm Kỳ Nhi xế chiều hôm nay sẽ quay quảng cáo đồ uống ở bờ biển Ngọc Đái, Đồng Yên trực tiếp đi tìm gặp cô ta.

Đồng Yên hớn hở đồng ý. Ăn cơm trưa xong, cầm lấy một xấp văn kiện bỏ vào trong túi sách, Đồng Yên rời khỏi văn phòng để đến bờ biển. Đứng ở dưới thời tiết nóng tới ba mươi chín độ này, ngửa đầu nhìn một chút ánh sáng mặt trời, cô mới hơi hối hận rằng đã không xoa kem chống nắng trước khi đi hoặc là mang theo mũ. Nhìn thấy ở bờ biển gần đó có mấy người ở đoàn làm phim đang đứng che nắng, cô nhanh chóng chạy tới.

Lâm Kỳ Nhi mặc bộ đồ tắm hai mảnh mát mẻ đang diễn quảng cáo trước ống kính máy quay, đạo diễn cùng nhân viên cũng chăm chú, tập trung làm việc. Cô đứng ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, sau đó tới gần một cô gái trẻ đang chuẩn bị đưa nước tới cho Lâm Kỳ Nhi hỏi người nào là Từ Vi, cô gái nhìn cô một hồi mới giơ tay chỉ về một người đang đứng trong bóng râm che nắng. Đồng Yên cảm ơn rồi mới đi tới.

Một người phụ nữ mặc một chiếc