
nhàn mạt mất mát không rõ xuống, xoay người hường
về phía Chu tổng biên đang ngây ngốc mở miệng: “Chu tổng biên, xin mời đi bên
này.”
Trong phòng anh không gian ưu nhã.
Đồng Yên cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, Lăng Khiên ngồi dối diện
với cô, thỉnh thoảng giúp cô gắp một thức ăn, trong mặt sủng nịnh và nụ cười ôn
hòa toan tính.
“Anh một chút cũng không ăn sao?” Đồng Yên nhìn anh, trong
lòng nho nhỏ đau lòng. Chỉ mới không gặp anh một tuần mà cô cảm thấy người đàn
ông trước mặt này gầy đi không ít.
Lăng Khiên cười lắc đầu, múc cho cô thêm một bát canh nữa,
đưa tới: “Em mau ăn đi. Làm sau lại ngốc như vậy hả? Đến mà không gọi điện báo
trước cho anh biết.”
Đồng Yên nhỏ giọng trả lời: “Em sợ anh đang bận việc.”
Ánh mắt anh trở nên càng ôn nhu, cười cười: “Vậy thì cũng phải
ăn cơm trước chứ.”
Cô từ từ uống canh, có chút ủy khuất nói: “Lão Chu gấp đến độ
như sắp phát điên, em làm sao dám đi ăn cơm chứ.”
Lăng Khiên nhìn bộ dạng cau mày của cô mà không khỏi bật cười,
nhéo nhéo mũi cô nói: “Cho ông ta đáng đời.”
Co do dự một chút rồi mở miệng hỏi anh: “Anh tại sao lại muốn
ngưng tất cả hợp đồng vậy?”
Ánh mắt Lăng Khiên ảm đi một chút, cúi đầu trầm mặc vài
giây: “Chuyện làm ăn em đừng quan tâm. Chỉ cần em thanh thản ổn định công việc
là tốt rồi.”
Cô vếnh vếnh miệng: “Anh làm cho ông ta thảm đến như vậy,
ông ta khẳng định sẽ hận chết em. Em có thể thanh thản ổn định công việc mới là
lạ.”
Lăng Khiên trong mắt hiện lên tia bén nhọn, cười lạnh một
chút: “Nếu ông ta dám khi dễ em, anh sẽ xử lý ông ta.” Anh nói xong dừng lại một
chút, rồi ánh mắt phức tạp nhìn cô nói: “Yên Yên. Hay em từ chức đi rồi chuyển
tới Viễn Đông làm việc đi.”
Trong mắt cô hiện lên tia bi thương, để muỗng xuất nhẹ lắc đầu:
“Em rất thích công việc bây giờ, không muốn nghỉ việc.”
Lăng Khiên ánh mắt hơi ảm đạm, một lát sau cười cười, giơ
tay lên vuốt vuốt tóc cô nói: “Được. Nghe theo em.”
Lúc anh đưa cô trở lại phòng làm việc của mình thì nhận được
điện thoại của quản lý bộ hiệp ước, nói làChutổng biên căn bản không muốn nói
chuyện điều khoản bội ước với bọn họ, mặt mũi nhăn nhó dây dưa hồi lâu rồi bỏ
đi.
Lăng Khiên cười cười, lấy điện thoại di động ra gọi điện
choChutổng biên.
“Alo? Lăng tổng. Bây giờ tôi muốn nói chuyện một chút với
ngài có được hay không?”
Lăng Khiên ngồi xuống ghế da rộng rãi, đặt Đồng Yên ngồi ở
trên đùi mình, cằm đặt trên bả vai nhỏ bé yếu ớt của cô, cười nói: “Chutổng
biên, bây giờ tôi rất nhiều việc, không thể gặp ông được. Chuyện hợp đồng ông
chuẩn bị tài liệu đi, chúng ta hôm nào bàn lại. Bây giờ tôi muốn nói với ông một
chuyện khác.”
Chutổng biên nghe được giọng nói của anh có chút thỏa hiệp,
lập tức đáp: “Ngài nói đi. Ngài nói đi.”
Lăng Khiên cố hôn Đồng Yên một cái, thấy mặt cô lập tức đỏ
lên thì cười khẽ, rồi trầm ổn nói: “Gần đây bên tối hơi bận, không tìm được người,
ông có thể cho Đồng Yên tới đây giúp điwx chút có được hay không?”
Đồng Yên kinh ngạc quay đầu khó hiểu nhìn anh.
Lăng Khiên lại hôn lên chóp mũi cô thêm một cáu, cúi đầu
nghe được tiếng đồng ý của người bên kia điện thoại rồi mới tắt điện thoại.
Đồng Yên mím môi cúi đầu không nhìn anh, thân thể khẽ kháng
cự, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kháng nghị.
Anh cũng không hề giận, đem cô nhu hòa ôm thật chặt trong ngực.
Nhiều ngày trống vắng cùng nhớ nhung nhu vậy vào giờ khắc này mới được giảm
boét. Có một số việc anh không muốn nói quá nhiều, nhưng hy vọng chính cô có thể
hiểu được rằng: Anh cưng chiều cô, yêu cô nhưng sẽ không dung túng cô vô chừng
mực, anh có thể không so đo việc cô giấu diếm anh một lần, nhưng anh tuyệt đối
sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa. Người đàn ông kia đối với
cô ảnh hưởng quá lớn, anh không đem cầm được lòng cô, chỉ có thể đem cô giam cầm
ở bên người mà thôi.
Đồng Yên ở trong ngực anh cứng ngắc trong chốc lát, ngẩng đầu
định nói chuyện với anh thì nhìn thấy anh nhắm mắt lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Anh làm sao vậy?”
Anh không có mở mắt, lắc đầu, tựa vào bả vai cô hô hấp có
chút nặng nề.
Đồng Yên sờ sờ trán anh, hình như có hơi nóng, ôn nhu hỏi:
“Anh khó chịu ở đâu à? Bị ốm rồi?”
Lăng Khiên kéo tay cô xuống cầm trong ngực, khàn khàn nói:
“Ngoan ngoãn một chút đi. Đừng hỏi anh nữa, để anh nghỉ ngơi một lát. Mệt chết
đi được.”
Sau đó cô không mở miệng nữa, cũng chẳng động đậy, chỉ ngoan
ngoãn để anh ôm. Nhìn anh mệt mỏi không chịu được, mi tâm nhăn lại thì tất cả bất
mãn cùng oán trách trong lòng cô dần dần tan biến hết, chỉ lưu lại sự đau lòng
sâu sắc.
Cô không thể hiểu được cách làm của anh. Đối với việc anh
không có theo ý cô chỉ toàn hành động một cách bá đạo thì cảm thấy có chút ủy
khuất, nhưng không thể nào nói không với anh được. Không biết tại sao, cô cảm
thấy người đàn ông cường thế này rất cô đơn. Anh đã nhiều lần ở trước mặt cô
toát ra vẻ cô đơn cùng yếu đuối làm cô không đành lòng cự tuyệt quyết định của
anh. Cô sợ sẽ làm tổn thương anh.
Lăng Khiên chỉ nghỉ ngơi không tới nửa tiếng, thư ký của anh
đã gọi điện thoại hỏi